(5) Chỉ có ‘người điên’ mới mưu toan lạm dụng tình dục hai cậu bé trong phòng áo của các Linh mục ngay sau Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật

752 Trong diễn từ kết thúc của mình trước bồi thẩm đoàn, ông Richter đã đưa ra một đệ trình bằng chính những lời lẽ phần nào bóng bẩy này. Ông tìm cách biện minh đệ trình đó bằng cách nhắc nhở bồi thẩm đoàn rằng, liên quan đến biến cố đầu tiên, thực sự có hàng chục người, trong đó có một số người trưởng thành, những người đã tụ tập quanh khu vực Phòng áo của các Linh mục ngay sau khi kết thúc Thánh lễ long trọng Chúa Nhật. Bất cứ ai cũng có thể bước vào căn phòng đó bất cứ lúc nào và ngay lập tức thấy những gì đang diễn ra. Đây không chỉ là một hành vi mạo hiểm về phần đương đơn, mà trong đệ trình của ông Richter, còn sát gần đến ‘điên loạn’ nữa.

753 Ngoài ra, dựa vào bằng chứng, còn có những người trưởng thành trong ca đoàn, được giao trách nhiệm trông coi các ca viên trẻ. Bản thân Tổng Giám mục mới được bổ nhiệm, và vào năm 1996, ai cũng hiểu rằng đã có sự khuyến khích mạnh mẽ công khai phải báo cáo việc giáo sĩ lạm dụng tình dục. Điều này sẽ khiến cho việc vi phạm thậm chí nhiều rủi ro hơn.

754 Ông Richter lưu ý rằng chính người khiếu nại đã không gợi ý rằng đương đơn đã đóng cửa phòng áo khi ông bước vào phòng. Sẽ là điều phi thường khi nghĩ rằng ông đã phạm tội theo cách được mô tả bởi người khiếu nại, với cánh cửa thậm chí còn mở một phần.

755 Hơn nữa, ông Richter lưu ý rằng không có sự mơ hồ nào về bản chất của các hành vi bị cáo buộc. Nếu bất cứ ai bước vào phòng áo và chứng kiến những hành vi đó, chúng không thể nào được giải thích cho xong chuyện.

756 Ngoài ra, không có gì ngăn cản một trong hai cậu bé rời khỏi phòng trong khi cậu bé kia bị tấn công. Không có gì để gợi ý rằng đương đơn trước đây đã làm quen với một trong hai cậu. Không có gợi ý nào cho rằng ông ta đã tham gia vào bất cứ sự gạ gẫm (grooming) nào. Không có bằng chứng nào cho thấy đương đơn đã từng đe dọa bất cứ cậu bé nào. Ông cũng không nói với họ rằng họ không được nói cho ai biết chuyện gì đã xảy ra.

757 Cuối cùng, ông Richter đã đệ trình rằng mặc dù các hành vi phạm tội liên quan đến lạm dụng tình dục trẻ em, hầu như luôn luôn, được thực hiện riêng tư (và thường sau một thời gian gạ gẫm), trình thuật của người khiếu nại là đương đơn đã thực hiện các hành vi này trong phòng áo của các linh mục chống lại hai cậu bé, đang ở với nhau. Điều đó có nghĩa là nếu một trong hai cậu sau đó đã khiếu nại, thì người kia phải chứng thực điều đó.

Trả lời của Công tố - Không đúng việc chỉ có một ‘người điên’ mới mưu toan lạm dụng tình dục hai cậu bé trong phòng áo của các linh mục ngay sau Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật

758 Trong việc kết án đương đơn, thẩm phán xét xử đã xử lý đệ trình của ông Richter, dựa vào lời biện hộ, với hậu quả cho rằng suy luận duy nhất được rút ra từ hành vi phạm tội là lúc đó, đương đơn đã không hành động cách hợp lý.

759 Thẩm phán xét xử đã bác bỏ đệ trình đó, và khi tuyên án đương đơn, đã nói:

Đối với những gì khiến ông phạm tội một cách mạo hiểm và trơ trẽn như vậy, tôi suy luận rằng, vì bất kỳ lý do gì, trên thực tế, ông đã sẵn sàng chấp nhận những rủi ro như thế.

Tôi kết luận rằng quyết định phạm tội của ông là một quyết định có suy luận, mặc dù sai trái, và tôi đạt được kết luận đó theo tiêu chuẩn hình sự.

Chấp nhận lập luận của luật sư của ông có nghĩa là mọi người phạm tội thực hiện hành vi phạm tội trơ trẽn, không có tư cách và tự phát, phải được coi là có một dạng suy yếu về tâm thần, hoặc một số sai sót trong khả năng suy luận hoặc suy nghĩ hợp lý . Không có cơ sở trong pháp luật hoặc về nguyên tắc cho đề xuất này ... [201].

760 Trong bản đệ trình lên Tòa án này, công tố đã chuyên chú vào kết luận của quan tòa xét xử rằng quyết định phạm tội của đương đơn đã được ‘suy luận, dù sai trái’ như là câu trả lời cho đệ trình ‘điên dại’ của ông Richter.

(6) Không thể có việc các cậu bé “chuồn khỏi” một đám rước ở bên ngoài mà không bị một người duy nhất nào nhìn thấy

761 Ông Richter lưu ý rằng người khiếu nại đã thừa nhận rằng, vào ngày xảy ra biến cố đầu tiên, ca đoàn đã xếp hàng hai, khi họ rời khỏi Nhà thờ Chính tòa sau Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật. Đoàn rước đang trên đường đến phòng thay đồ ca đoàn. Đó là một cuộc rước bên ngoài, chứ không phải là cuộc rước bên trong.

762 Theo ông Richter, bằng chứng cho thấy cuộc rước có tính chính thức và có kỷ luật. Có một điểm chung là cả hai cậu bé đều diễn hành ở phía trước đám rước, chỉ sau những người lớn giúp lễ. Rồi đến một số ca viên lớn tuổi ngay phía sau họ. Những người này sẽ được theo sau bởi những người giúp lễ khác, và các linh mục đồng tế, với đương đơn, nếu ngài vẫn còn hiện diện trong đám rước, tạo nên một phía sau tuyệt đối không còn ai.

763 Ngoài ra, Finnigan, Cox và Rodney Dearing, theo các bằng chứng của họ, là những người tham gia đầy đủ vào đám rước. Họ đã đứng ở phía cuối. Họ đã ở trong một vị trí để nhìn thấy rõ hai ca viên trẻ, mặc áo ca đoàn hoàn toàn, tách khỏi phần còn lại của nhóm và quay trở lại Nhà thờ Chính Tòa. Những người trưởng thành trong đám rước hiểu rằng các cậu bé đang được họ chăm sóc. Rõ ràng là cần phải duy trì kỷ luật trong ca đoàn, đặc biệt khi các cậu bé ở trong tầm nhìn của công chúng.

764 Ông Richter đệ trình rằng có bằng chứng không bị thách thức rằng “chuồn khỏi’ cuộc rước kiệu, mà không có phép, sẽ bị coi là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Nếu có bất cứ điều gì như thế xảy ra, thì điều này sẽ được ghi nhận và có hành động đối với nó. Đơn thuần là không có bằng chứng, ngoài bằng chứng từ trình thuật của người khiếu nại, cho thấy bất cứ “việc chuồn’ nào như vậy đã xảy ra.

765 Ông Richter đệ trình thêm rằng trong khi một người có thể không nhận thấy hai cậu bé tách khỏi đám rước chính thức, không thể quan niệm được việc 40 hoặc nhiều người hơn cũng không thấy gì.

766 Rodney Dearing nói rõ ràng rằng, từ vị trí của ông ở phía sau đám rước, ông sẽ thấy bất cứ ai quay lại đường khác, từ khu vực gần hành lang vệ sinh. Ông nhấn mạnh rằng ông chưa bao giờ thấy điều đó xảy ra. Ông nói rằng ông không tin điều đó có thể xảy ra.

767 Parissi ủng hộ Rodney Dearing về phương diện đó. Ông nói rằng không thể nào có chuyện hai cậu bé tách khỏi đám rước theo cách được người khiếu nại mô tả. Họ chắc chắn sẽ bị lưu ý, và chịu kỷ luật.

768 Christopher Doyle được cho là cung cấp sự hỗ trợ thêm về vấn đề này. Ông ấy từng là thành viên của ca đoàn từ năm 1994 đến năm 1999, và ở tuổi 15 vào cuối năm 1996. Ông ấy đã hát trong Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật vào thời gian đó, và cũng thường xuyên tham dự các buổi diễn tập của ca đoàn.

769 Doyle được hỏi về khả thể hai ca viên trẻ đã rời khỏi đám rước sau Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật, trong khi phần còn lại của ca đoàn đang trở về phòng mặc áo của ca đoàn. Bản ghi chép đọc như sau:

ÔNG RICHTER: Vâng, nhưng khi diễn hành trở lại, hẳn ông sẽ nhận thấy liệu [người khiếu nại] và [cậu bé kia] đã quyết định chuồn đi?

DOYLE: Tuyệt đối.

770 Stuart Ford đã đưa ra bằng chứng có cùng một tác dụng tương tự. Cuối năm 1996, ông mới 14 tuổi và đã là thành viên của ca đoàn Nhà thờ Chính toà được một số năm. Ông biết cả người khiếu nại lẫn cậu bé kia. Vì lý do tuổi tác, Ông ta sẽ diễn hành phía sau họ trong đám rước. Bản ghi chép bằng chứng của ông ta đọc như sau:

ÔNG RICHTER: Trong đám rước họ sẽ ở trước mặt ông, phải không?

FORD: Vâng.

ÔNG RICHTER: Nếu một trong hai người, hoặc cả hai người, quyết định trốn thoát khỏi đám rước ở bất cứ giai đoạn nào khi nó đang diễn hành qua phòng ca đoàn, ông có nhận thấy không?

FORD: Tôi tin rằng tôi sẽ nhận thấy, vâng.

771 Bonomy thậm chí còn nhấn mạnh hơn. Ông ta nói rằng nếu trong diễn trình cuộc rước, một vài ‘đứa trẻ’ trước mặt ông ta ‘đã quyết định chuồn cái vù’ thì ông ta hẳn sẽ thấy điều đó xảy ra. Ngay cả khi ông ta không nhìn thấy nó, ông ta cũng được nghe nói về nó, nhưng ông ta không bao giờ nghe nói thế.

772 David Dearing nhấn mạnh rằng nếu bất cứ ai tách ra khỏi đám rước, theo cách mà người khiếu nại mô tả, điều này sẽ là một vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Đó không phải là một điều ông ta nhớ đã từng xảy ra.

773 David Dearing đã được bà Shann hỏi về một số câu trả lời mà ông đã đưa ra trong phiên điều trần. Đề cập đến vai trò của Finnigan trong việc giám sát các ca viên, bằng chứng của ông là như sau:

BÀ SHANN: Và ở dòng 13, Ông đã được hỏi những câu hỏi này và ông đã đưa ra những câu trả lời này, và tôi sẽ chỉ tạm đọc cho ông nghe một chút và sau đó chỉ hỏi ông về điều đó. Chỉ để thiết lập khung cảnh, đây là một số câu hỏi về Thầy Finnigan.

Câu hỏi: Ông ta chăm lo để đám rước, hoặc ông hiểu từ ông ta và có lẽ từ người cha của ông rằng đám rước phải ở đúng đội hình cho đến khi ông quay trở lại tòa nhà?’

Trả lời: ‘Tuyệt đối’

Câu hỏi: ‘Và bất kỳ sai lệch nào khỏi đó sẽ bị la to?’

Trả lời: ‘Nhất định’.

Câu hỏi: ‘Và sẽ là chủ đề của một số hình thức xử lý kỷ luật?’

Trả lời: ‘Đúng, tôi, tôi nghĩ vậy, vâng’.

Câu hỏi: ‘Nhưng ông nói rằng ‘Tôi nghĩ vậy’. Chưa bao giờ ông biết các cậu bé đã ra khỏi hàng?’

Trả lời: ‘Không phải tôi nhớ lại, không. Tôi luôn nhớ chúng tôi tất cả ở với nhau và đi vào, vâng’.

Câu hỏi: ‘Về những người ở trước ông trong hàng đó, đó là trường hợp mà ông có một cái nhìn rõ ràng, tất cả các ông diễn hành hàng hai, đúng không?’

Trả lời: ‘Đúng, vâng, đúng’.

Câu hỏi: ‘Và ông đã có một cái nhìn rõ ràng những người ở trước ông?’

Trả lời: ‘Đúng'.

Câu hỏi: ‘Và nếu ai đó có – có chuồn khỏi hoặc hai người có chuồn khỏi trước mặt ông trong hàng đó, hẳn ông sẽ thấy họ?’

Trả lời: ‘Vâng, bà phải thấy’.

Có phải ông đã được hỏi những câu hỏi đó?

DAVID DEARING: Vâng.

BÀ SHANN: Và ông đã đưa ra những câu trả lời?

DAVID DEARING: Vâng, tôi đã đưa ra.

774 Finnigan được hỏi liệu, nếu có hai ca viên mặc áo choàng ‘chuồn khỏi’ cuộc rước kiệu, hẳn ông ta sẽ nhận thấy. Ông ta nói rằng mặc y phục như họ, trong trang phục màu đỏ và trắng, họ sẽ được nhìn thấy rất rõ, và ông ta chưa bao giờ nghe thấy bất cứ điều gì như vậy xảy ra. Bằng chứng của ông đọc như sau:

ÔNG RICHTER: Khái niệm về một vài cậu bé chuồn khỏi hàng mà không bị hoặc ông hoặc 30 hay 40 cặp mắt khác phía sau nhìn thấy, ông có bao giờ nghe điều đó xảy ra chưa?

FINNIGAN: Không, tôi chưa nghe.

ÔNG RICHTER: Đã bao giờ có bất cứ cuộc nói chuyện nào về nó từng xảy ra, giữa các cậu bé hay bất cứ ai khác chưa?

FINNIGAN: Không.

775 Cox thậm chí còn kiên quyết hơn rằng trình thuật của người khiếu nại về việc ‘chuồn đoàn rước kiệu có thể không chính xác. Bằng chứng của ông ta về chủ đề này có thể tìm thấy ở đoạn [559] nói về những lý do này để phán xử.

776 Bên bào chữa cũng nhấn mạnh bằng chứng của bốn ca viên khác, tất cả đều ở độ tuổi khoảng 12 hoặc 13 vào năm 1996. Đó là Aaron Thomas, Farris Derrij, Andrew La Greca và David Mayes. Tất cả những nhân chứng này nói rằng chưa bao giờ có dịp nào, mà họ biết, khi hai ca viên trẻ ‘chuồn khỏi’ cuộc rước kiệu. Họ đều nói rằng có bất cứ điều gì như vậy xảy ra, nó sẽ được chú ý.

Trả lời của công tố - Có thể có chuyện các cậu bé “chuồn khỏi’ một đám rước ở bên ngoài mà không bị một người nào nhìn thấy

777 Công tố đã dựa vào bằng chứng của người khiếu nại rằng, vào thời điểm đoàn rước đã đến khu vực tổng quát của Gian phía Nam, dẫn đến cổng kim loại, ca đoàn đã trở nên phân tán và 'hơi hỗn loạn' một chút. Ông nói rằng ngay tại thời điểm đó, cả ông lẫn cậu bé kia đã tan hàng.

778 Người khiếu nại nói rằng ông ta và cậu bé kia đã ‘quay về phía sau’ cuộc rước kiệu khi họ ra khỏi hàng. Ông nói rằng điều này xẩy ra lúc các ca viên tụ tập ở bên ngoài cổng kim loại. Ông nói thêm rằng sự nghiêm ngặt của Finnigan đối với việc trang nghiêm không hữu hiệu như Finnigan muốn nghĩ.

779 Portelli nói rằng có rất nhiều khách du lịch tụ tập ở bên ngoài Nhà thờ Chính tòa sau mỗi Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật. Có thể có khoảng từ 350 đến 500 người trong khu vực tổng quát đó. Derrij, La Greca và Doyle đều đồng ý rằng khi đám rước tiến đến cổng kim loại, nó trở nên 'ít trật tự hơn', theo nghĩa là hai hàng thẳng không còn thẳng như trước đây nữa và mọi người đang nói chuyện với nhau.

780 Finnigan đồng ý rằng một khi Thánh lễ kết thúc, các ca viên thường rất phấn khích. Tuy nhiên, ông ta nhấn mạnh rằng ông ta hẳn sẽ thấy hai cậu bé ‘chuồn’ ra ngoài, nếu một biến cố nào như thế quả có xảy ra.Tuy nhiên, ông chấn chỉnh câu trả lời đó bằng cách nói rằng ông ta có thể đã không làm được như vậy nếu vì bất cứ lý do nào đó, ông ta đã bị phân tâm.

781 David Dearing nói rằng một khi ca đoàn ‘đụng cổng thép’, thì đó là ‘như bắt đầu cuộc chơi’ để ra khỏi đó và về nhà. Nó có thể có một chút náo nhiệt. Tại thời điểm đó, ca đoàn ‘tụ lại thành từng nhóm’ (bunching up) với nhau.

782 Cox nói rằng thỉnh thoảng ông rời khỏi phía sau đám rước khi nghe thấy các ca viên ‘om xòm cả lên’ ở phía trước. Đội hình thể lý của ca đoàn có lẽ đã tan rã lúc họ đến cửa kính, nằm ở cuối hành lang vệ sinh.

783 Parissi đồng ý rằng đến lúc ca đoàn đến cửa kính, mọi người đều vội vã, lo lắng để quay trở lại phòng ca đoàn và cởi áo choàng. Ông ta thừa nhận rằng có thể hai ca viên trẻ có thể đã tách mình ra khỏi đám rước ở đâu đó gần Gian phía Nam, nhưng ông ta đã không mục kích điều đó.

Kỳ tới: Trở ngại 7: Nếu các cậu bé rời khỏi đám rước, như người khiếu nại cáo buộc, họ sẽ bị nhìn thấy bởi người chơi đàn ống, cho dù đó là Mallinson hay Cox, trong khu vực Gian phía Nam