(14) Nếu chuyện xảy ra thực sự đã xẩy ra, người khiếu nại và cậu bé kia phải thảo luận với nhau về nó

844 Ông Richter đã đệ trình rằng, dựa trên tình bạn thân thiết của họ vào thời điểm đó, nhu cầu của các cậu bé muốn biết liệu một trong số họ có nói bất cứ điều gì về vấn đề này hẳn có nghĩa chắc chắn họ sẽ thảo luận với nhau về vấn đề này vào một lúc nào đó. Hơn nữa, sau biến cố thứ hai, người ta nói rằng người khiếu nại không nói cho cậu bé kia biết chuyện gì đã xảy ra.

Trả lời của công tố - đệ trình của đương đơn nên bị bác bỏ

845 Trong lịch trình chứng cớ của mình, công tố đã không đề cập đến đệ trình đặc thù này. Tuy nhiên, trong tranh luận bằng miệng, ông Boyce có đề cập đến nó. Ít nhất một cách mặc nhiên, công tố dựa trên một khó khăn pháp lý liên quan đến đệ trình cụ thể này.

846 Điều 4A (2) của Đạo luật Hướng dẫn Bồi thẩm đoàn năm 2015 (JDA,) dự liệu rằng trong các trường hợp kháng cáo theo CPA, lý lẽ của Tòa án này phải nhất quán với cách bồi thẩm đoàn được chỉ đạo theo JDA. Thành thử, một số dự liệu chủ chốt của Đạo luật đó, xử lý bằng chứng vi phạm tình dục, có thể được áp dụng cho Tòa án này khi xem xét liệu những bản án này có được phép đứng vững hay không.

847 Điều 51 của JDA đưa ra một loạt các tuyên bố bị cấm và các đề xuất, liên quan đến sự chậm trễ, và không đáng dựa vào, về phía người khiếu nại trong các vụ lạm dụng tình dục. Điều 52 quy định rằng nơi nào có sự chậm trễ trong việc khiếu nại, thẩm phán xét xử phải thông báo cho bồi thẩm đoàn rằng kinh nghiệm cho thấy người ta có thể phản ứng khác nhau đối với các hành vi phạm tội tình dục, và không có phản ứng đặc trưng, đúng đắn hoặc bình thường nào đối với các tội đó.

848 Thẩm phán xét xử cũng phải thông báo cho bồi thẩm đoàn rằng một số người có thể khiếu nại ngay lập tức, trong khi những người khác có thể không làm như vậy trong một thời gian. Lại có những người khác có thể không bao giờ khiếu nại. Bồi thẩm đoàn cũng nên được nói rằng sự chậm trễ trong việc đưa ra một khiếu nại trong những trường hợp như vậy là một trường hợp phổ biến.

849 Điều 53 dự liệu rằng, nếu công tố yêu cầu làm như vậy, thẩm phán xét xử trong những trường hợp đó có thể chỉ đạo bồi thẩm đoàn rằng có thể có những lý do tại sao một người không khiếu nại, hoặc có thể trì hoãn việc khiếu nại.

850 Dưới ánh sáng những điều dự liệu này (mà tôi sẽ sớm quay trở lại), bằng chứng của người khiếu nại rằng ông ta không bao giờ, trong bất kỳ giai đoạn nào, thảo luận về vấn đề lạm dụng tình dục với cậu bé kia, và những lý do đã nêu của ông ta về việc không làm như vậy , khó có thể tự nó cung cấp một 'trở ngại vững chắc' đối với bản án. Cùng lắm, nó sẽ chỉ là một nhân tố nhỏ cần phải tính trong việc đánh giá tính hợp lý của bản án.

851 Dù sao, và không cần phải nại đến các điều dự liệu này, tôi sẽ lưỡng lự rất lâu và rất nhiều trước khi đưa ra suy diễn (inference) rằng việc người khiếu nại không nói với cậu bé kia về những gì ông ta cho đã được thực hiện với cả hai cậu, tự nó, có nghĩa rằng bằng chứng của người khiếu nại nên bị bác bỏ. Theo đệ trình của ông Richter, về phương diện này, theo quan điểm của tôi, là không có sức thuyết phục một cách độc đáo.

(15) Biến cố thứ hai không thể diễn ra mà không bị chú ý

852 Người khiếu nại nói rằng, cũng như biến cố đầu tiên, biến cố thứ hai diễn ra ngay sau Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật. Ban đầu, ông nói với cảnh sát rằng Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật đặc biệt đã được Đức Tổng Giám Mục Pell ‘nói’.

853 Bằng chứng của người khiếu nại trước bồi thẩm đoàn là toàn bộ ca đoàn đang rời khỏi Nhà Hội Chính tòa, trên đường đến phòng ca đoàn, khi ông ta bất ngờ, và không có lý do rõ ràng, bị đương đơn đẩy mạnh vào một bức tường. Trong trình thuật của mình, ông ta đồng ý rằng đám rước ngày hôm đó sẽ phải là một đám rước ở bên trong. Ông chấp nhận rằng trật tự bình thường của đám rước ca đoàn được tuân theo. Điều đó có nghĩa là các cậu bé hơn, chẳng hạn như ông ta, sẽ đứng ở phía trước. Sau đó, họ được tiếp nối bởi các ca viên lớn hơn, bao gồm cả một số người trưởng thành, và cuối cùng, các người giúp lễ.

854 Người khiếu nại nói rằng có một ‘ổ’ cậu bé ca viên, cảm thấy nhẹ nhõm sau khi kết thúc Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật, vội vã chạy qua hành lang phòng áo để đến phòng mặc áo khi biến cố thứ hai xảy ra.

855 Ông Richter nói với người khiếu nại rằng đương đơn luôn đi cùng với ai đó khi ông quay trở lại phòng áo, để cởi áo lễ, sau Thánh lễ. Tuy nhiên, trình thuật của người khiếu nại về biến cố thứ hai lại nói đương đớn bằng cách nào đó, ở một mình và không được tháp tùng, ở giữa ca đoàn, thay vì ở vị trí thông thường của ông ở phía sau đoàn rước. Ở giai đoạn đó, theo người khiếu nại, không cảnh báo, đương đơn đã lưu ý riêng người khiếu nại và mở một cuộc tấn công mạnh mẽ vào ông ta.

856 Mô tả của người khiếu nại về hành vi phạm tội này như sau:

ÔNG RICHTER: Vâng. Và không biết từ đâu, Tổng Giám mục tấn công thể lý ông. Có phải đó là điều ông nói?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Vâng.

ÔNG RICHTER: Trước tất cả những người đó?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Đúng.
...
ÔNG RICHTER: Ồ, nhưng có những người ở đó đã thấy một Tổng Giám mục đầy đủ áo lễ xô một cậu bé ca viên vào tường - - -?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Đó là - - -

ÔNG RICHTER: - - - bởi vì đó là những gì ông mô tả?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Đúng. Và nó đã xảy ra như thế. Đó là một điều nhanh chóng, ừm, nhanh chóng và lạnh lùng, một loại việc nhẫn tâm đã xảy ra. Nó đã - nó đã kết thúc trước khi nó bắt đầu và nó đã - tôi bị cô lập trong một góc trong vài giây theo nghĩa đen. Ừm, có những người thỉnh thoảng đi dọc hành lang và ừm, rõ ràng là tôi không bị nhìn vào lúc đó, bởi vì (nếu có) một ai đó hẳn sẽ, hy vọng thế, sẽ báo cáo điều đó.
...

ÔNG RICHTER: Vậy Tổng Giám mục mặc đầy đủ - à ông nói và, tất nhiên, ca đoàn có đến, gì nhỉ, khoảng 50 người?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Tôi xin nói như vậy.

ÔNG RICHTER: Và ở giữa đó, số người đó, Tổng Giám mục trong lễ phục trang trọng của mình đã đẩy ông vào tường một cách dữ dội, đúng không?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Đúng.

ÔNG RICHTER: Ông ấy đã dùng tay nào?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Tôi không chắc chắn.

ÔNG RICHTER: À, ông ấy đã giữ chặt ông vào tường bằng tay nào?

NGƯỜI KHIẾU NẠI Tôi không - Tôi không chắc tay nào.

ÔNG RICHTER: Ông ấy nắm lấy tinh hoàn và dương vật của ông bằng tay nào?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Tôi không chắc chắn.

ÔNG RICHTER: Nhưng ông ấy bóp ông đau đớn?

NGƯỜI KHIẾU NẠI: Ông ấy đã bóp tôi đau đớn, vâng.

857 Ông Richter đã đệ trình rằng trình thuật của người khiếu nại về biến cố thứ hai này rất khó có thể đúng sự thật để có thể được chấp nhận. Ý tưởng cho rằng một Tổng Giám mục mặc áo lễ cao đến sáu ‘feet’ bốn ‘inch’, trước sự hiện diện của một số ca viên, bao gồm ít nhất một số người lớn, cũng như một số linh mục đồng tế, lại tấn công một ca viên trẻ ở nơi công cộng, đẩy cậu ta một cách bạo lực vào tường, túm lấy tinh hoàn của cậu ta và siết chặt trong vài giây, đến mức gây ra nỗi đau đáng kể cho người khiếu nại, được cho là giáp ranh với óc tưởng tượng.

Trả lời của công tố viên - có thể có việc biến cố thứ hai không bị chú ý

858 Theo lịch trình chứng cớ của công tố, đính kèm lý lẽ bằng văn bản trước Tòa án này, trình thuật của người khiếu nại đã để ngỏ khả thể ít nhất là biến cố thứ hai (nếu không phải cả biến cố đầu tiên) xảy ra vào một ngày khi đương đơn không thực sự cử hành thánh lễ. Chẳng hạn, điều đó có nghĩa là ông có thể chỉ chủ trì thánh lễ vào ngày đó. Việc tái cấu trúc các bằng chứng của người khiếu nại này, cuối cùng, đã dẫn đến đệ trình trước Tòa án này rằng biến cố thứ hai, có nhiều xác suất, xảy ra vào ngày 23 tháng 2 năm 1997.

859 Công tố viên lưu ý rằng người khiếu nại đã không bị đối chất về màu sắc thực sự của áo choàng của đương đơn vào ngày xảy ra biến cố thứ hai. Chẳng hạn, người ta đã không nói với ông ấy rằng, đương đơn mặc áo choàng sẽ mặc một loại áo choàng hoàn toàn khác nếu ông ta chỉ đơn thuần chủ trì, khác với việc cử hành Thánh lễ.

860 Công tố viên lưu ý rằng người khiếu nại chỉ bị hỏi bởi ông Richter, liệu Tổng Giám mục có ‘mặc áo lễ đầy đủ’ vào ngày xảy ra biến cố thứ hai hay không. Ông ta đồng ý rằng điều này là như thế. Công tố đã đệ trình:

Khẳng định rằng [người khiếu nại] đã đồng ý (khi được cho xem một bức ảnh của áo anba và áo lễ do đương đơn mặc khi ông ta ‘đọc Thánh Lễ’) và xác nhận rằng chúng là lễ phục đầy đủ của ông ta là có phần sai lệch. Cách diễn đạt ‘đọc Thánh Lễ’ được sử dụng trong Lịch trình của đương đơn như thể bằng chứng của ông ta đề cập đến những dịp ông ta có mặt nhưng không chủ trì [206].

861 Nhật ký Connor đã xác định ngày 23 tháng 2 năm 1997 là ngày mà đương đơn đã chủ trì Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật. Connor lưu ý rằng người chủ tế vào ngày đó là Cha Brendan Egan. Portelli, tất nhiên, nhớ rằng ông đã có mặt với Đức Tổng Giám Mục trong Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật hôm đó. Ông nhớ nó như một biến cố bất thường.

862 Trở lại trình thuật của người khiếu nại về biến cố thứ hai cách trực tiếp hơn, công tố đã đệ trình rằng, theo người khiếu nại, toàn bộ tình tiết chỉ chiếm một vài giây. Người khiếu nại đã chỉ đơn thuần nói rằng đương đơn ‘mặc áo choàng’. Điều đó không nhất thiết có nghĩa là áo choàng của một Tổng Giám mục nói hay cử hành Thánh lễ.

863 Công tố viên lưu ý rằng người khiếu nại chưa bao giờ gợi ý rằng, đương đơn ở ‘một mình’, tại thời điểm xảy ra biến cố thứ hai, nhưng chỉ đơn thuần nói rằng ông ta ‘tự lo cho chính mình’ (on his own), muốn hiểu sao thì hiểu. Việc phòng áo của Tổng Giám mục có thể không có sẵn để sử dụng vào thời điểm đó không có nghĩa là đương đơn không đi dọc hành lang phòng áo, qua phòng áo của các linh mục.

864 Công tố đệ trình rằng mặc dù thực sự có thể có một số người có mặt trong hành lang phòng áo vào thời điểm xảy ra biến cố thứ hai, nhưng việc ‘hoàn toàn có thể’ là không ai trong số họ thực sự chứng kiến vụ tấn công người khiếu nại. Chính ông ta đã nói ‘Tôi không nghĩ có ai bất cứ đã trông thấy’. Tầm quan trọng cần dành cho bằng chứng của ông ta về điểm đó chủ yếu là một vấn đề cho bồi thẩm đoàn.

865 Công tố đã đệ trình rằng không điều gì bất lợi đối với sự khả tín hay đáng dựa vào của người khiếu nại có thể được rút ra từ sự sai sót của cảnh sát không phỏng vấn Cha Egan, hoặc lấy một tuyên bố từ ông ta. Điều đó là như vậy, bất chấp sự kiện này: trong tư cách chủ tế vào ngày 23 tháng 2 năm 1997, có xác suất cao ông ta sẽ ở cùng đương đơn, trong cuộc rước, sau khi Thánh lễ trọng thể vào Chúa Nhật đã kết thúc. Thành thử, ông ta ở trong một vị trí có thể thấy những gì, nếu có, diễn ra trong hành lang phòng áo.

Kỳ tới: Các trở ngại 16 và 17