ĐỒNG XANH THƠ 6



THƠ HOA RỪNG

DÂNG MẸ

Con dâng lên Mẹ kính yêu

Ngàn lời tâm sự trăm điều ước mơ

Xin cho con mãi ngây thơ

Tâm hồn trong trắng đơn sơ khiêm nhường

Cuộc đời sống thật dễ thương

Hiền lành thánh thiện kiên cường vững tin

Đêm ngày con mãi van xin

Cho con có một trái tim phi thường

Dù khi làm việc tầm thường

Dù khi vất vả dặm trường truân chuyên

Lòng con vẫn một lời nguyền

Trung kiên can đảm dịu hiền dễ thương

Cuộc đời nhiều nỗi vấn vương

Con đây quyết sống theo gương Mẹ hiền

“Xin vâng” “suy niệm” triền miên

Bao nhiêu biến cố lỉ liên trong đời

Đêm ngày cầu nguyện không ngơi

Tin yêu phó thác một đời bình an.

Tháng 05.2004, Hoa Rừng



LẦN CHUỖI

Cầm xâu chuỗi trên tay

Con lần hạt mỗi ngày

Tâm hồn con rạo rực

Lời Kính Mừng thật hay

Lòng con yêu mến Mẹ

Yêu mến Mẹ lắm thay

Mỗi ngày đều thỏ thẻ

Đọc mãi lời kinh này./.

Tháng Mân côi. 2005, Hoa Rừng,



MẸ LÀ…

Mẹ là đuốc sáng soi đường

Cho ai lạc bước trên đường gian nan

Mẹ là hy vọng chứa chan

Cho ai thất vọng lầm than ưu phiền

Mẹ là suối mát bình yên

Cho ai vất vả truân chuyên trên đời

Mẹ là bến đỗ thảnh thơi

Cho đời ai phải mù khơi bão bùng

Mẹ ơi đến phút lâm chung

Đưa con về chốn thiên cung quê trời.

Ngày 12.5.2004,Hoa Rừng



NGẮM MẸ

Ngắm nhìn Mẹ con thấy lòng rạng rỡ

Càng lại gần càng bỡ ngỡ ngạc nhiên

Mẹ duyên dáng ôi nét đẹp dịu hiền

Nhờ có Mẹ con vững tâm tiến bước

Lòng con đây đêm ngày luôn nguyện ước

Noi gương Mẹ chỉ mơ Nước Thiên Đàng

Luôn chấp nhận Thập Giá cách hiên ngang

Yêu Giêsu con sẵn sàng vâng phục

Con tin rằng đời mai sau hạnh phúc

Trên Nước Trời miệng hát khúc tri ân

Ca khen Chúa Đấng cao cả vô ngần

Mãi ngàn đời nguyện kính cẩn suy tôn./.

Năm 2004, Hoa Rừng



PHÓ THÁC TRONG TAY MẸ

Như trẻ thơ nép mình lòng Mẹ

Trong hồn con lặng lẽ an vui

Khó khăn thử thách không lùi

Tay ôm Thánh Giá hồn vui ngập tràn

Lòng con thơ nguyện Mẹ thương ban

Hương nhân đức tỏa lan gian trần

Trái tim Mẹ mãi trong ngần

Đức tin Mẹ sáng như vầng thái dương

Lòng của Mẹ trải rộng tình thương

Hoa nhân đức ngát hương thơm lừng

Khi xưa đời Mẹ đã từng

Đi trong thử thách mịt mùng tối tăm

Ánh mắt Mẹ hướng nhìn đăm đăm

Về trời cao lòng thắm niềm tin

Mẹ tin Thiên Chúa dõi nhìn

Ban ơn phù giúp giữ gìn Mẹ luôn

Cuộc đời Mẹ dẫu vui hay buồn

Vẫn an bình và luôn trung tín

Con thơ thành khẩn nguyện xin

Cho con có một đức tin phi thường

Sống như Mẹ yêu thương rộng lượng

Gặp thử thách ngoan cường không ngại

Dù cho Thánh Giá nặng vai

Sống theo gương Mẹ mãi hoài bình tâm.

Tháng 6.2005,Hoa Rừng

TÂM SỰ CÙNG MẸ MARIA

Nép vào lòng Mẹ con thổn thức

Bao nỗi băn khoăn Mẹ hiểu rồi

Trái tim Mẹ thấu bao nỗi khổ

Con hãy yên lòng Mẹ đỡ nâng.



Cuộc sống giăng đầy bao sóng gió

Lớp lớp trùng khơi tựa bão bùng

Con người yếu đuối sao kham nổi

Mẹ ơi! xin cứu giúp con cùng.



Đời con tựa thuyền trôi trên sóng

Ngàn nỗi băn khoăn đầy lo lắng

Nhiều lúc cô đơn con đứng lặng

Chỉ biết một mình ngắm ánh trăng.



Ánh trăng dịu hiền soi đêm vắng

Ngọt ngào yêu thương bao say đắm

Gợi hướng lòng con nhớ về Mẹ

Nguyện Mẹ thương tình mãi chở che.

Tháng 5.2004, Hoa Rừng



THEO GƯƠNG MẸ

Cảnh trời khuya vầng trăng vằng vặc sáng

Gợi nhớ về bóng dáng Mẹ Từ Bi

Tâm ngưỡng mộ dặm đường Mẹ đã đi

Đường Thánh Giá hằn ghi nhiều thương tích

Nhân đức Mẹ rạng ngời như ngọc bích

Sống như Mẹ nhắm thẳng đích Thiên đàng

Suốt đời Mẹ Thập Giá vác hiên ngang

Nhìn gương Mẹ con sẵn sàng tiến bước./.

THƠ HOÀNG NGỌC

NỢ

Tôi về

nợ một nhành hoa

tôi về

nợ với người ta sớm - chiều.

Thương em

không dám

nói yêu

sợ em bối rối

nói điều bâng quơ.

Tôi về

trách phận dại khờ

tìm em

tôi mãi thẩn thờ tìm em.



BUỒN

Trời buồn trời đổ cơn mưa

xuống nơi đồng ruộng thơm mùa lúa non.

Gió buồn gió chẳng lên non

ru cây tím tiếng véo von của rừng.



Mắt buồn nên mắt rưng rưng

khóc thương ai lại bỏ dưng thế này.

Sông buồn sông chảy đêm ngày

thương con còng gió đợi hoài bến nông.

Anh về buồn lắm “diêu bông

sao em nợ vội theo chồng sang ngang”.



TÌNH CHÚA

Bầu trời giăng mưa mau

Trên cánh đồng nhiệt đới

Mẹ về vàng lúa mới

Con no thoả tiếng cười

Cám ơn Chúa một đời

Cho đồng xanh có hạt

Cho biển rộng có màu

Cho người người có nhau

Nhen tình thương sớm tối.

THƠ NGUYỄN ĐĂNG THỌ



NÉN BẠC BỎ QUÊN

(Cảm nghiệm qua lời chia sẻ của nhà thơ Lê Đình Bảng

trong ngày giao lưu văn học Công giáo tại Quảng Thuận 26/07/2007)



Con sẽ về tìm nén bạc xưa

Nhận của Chúa rồi quăng bừa đâu đó

Đất cát vùi, bạc màu mưa gió

Đã bỏ quên quá nửa cuộc đời



Con sẽ về tìm lại Chúa ơi!

Nén bạc cũ từ nay lại mới

Làm hành trang những ngày đi tới

Cho anh em gặp cảnh khó nghèo

Phần này dành bà cụ đơn neo

Nửa kia để ông già vé số

Thật lòng – đừng tính toan lời lỗ

Cho một lần mà nhận lại biết bao

Con tìm được rồi, nén bạc Chúa trao!

26/07/2007



HỒN GIÁO XỨ



Tiếng chuông buồn buồn rơi

Rơi trong chiều tĩnh lặng

Áo em về nhạt nắng

Hồn giáo xứ mênh mang



Bao nhiêu nỗi buồn vàng

Nhuộm hồn tôi Thu quá!

Cám ơn hồn giáo xứ

Em mang cho thật đầy



Tiếng chuông chiều không bay

Men tình tôi ở lại

Dẫu mai đường xa ngái

Hồn giáo xứ mang theo



Những mùa trăng dưới đèo

Lời cầu kinh vẫn thế

Áo Em như áo Mẹ

Xanh mãi màu yêu thương



Nguyễn Đăng Thọ

THƠ HỒ VĂN NHU



LỄ TAN



Lễ tan, người vội vã về

Chỉ còn một gã tình thua đang quỳ

Ngước nhìn Chúa quá uy nghi

Chắc là Chúa ít gặp khi thế này



Con vừa nới lỏng vòng tay

Là người ấy đã xa bay khuất tầm

Lòng đau tựa một nhát đâm

Đời con chín lỡ mười lầm, Chúa ơi!



Cúi đầu xin Chúa trên trời

Thả Hồng Ân xuống vớt đời con lên…



CON ỐC BIỂN

Em yêu!

Anh như con ốc biển

Sống tận cùng sâu thẳm đáy đại dương

Có ước mơ rất đỗi bình thường

Là được thấy mặt trời không che qua làn nước

Nhưng em yêu ơi khi ước mơ đạt được

Anh lại quặn mình

Khô cháy

Chính ước mơ anh!



Hồ Văn Nhu

THƠ KHÁNH LIÊN



Người tình

của em gái Rắc-lây




Mọi người không nhớ em

Có thể, anh cũng không thèm để ý

Một cô gái nghèo

Ở xứ đạo vùng cao heo hút

Một em bé Rắc-lây

Qua suốt những năm rộng tháng dài

Em côi cút trên rừng trên núi



Nhà thờ nhỏ, xa, ở đồng bằng phía dưới

Tiếng chuông đồng vang vọng mỗi sớm mai

Em vẫn đi bộ trên đá sỏi, đường dài

Tình yêu của em

Dồn trong đôi chân không mang dép…



Em vẫn đi âm thầm, không ai biết

Không có bài thơ nào viết cho em

Không ai nhớ mặt, chẳng người biết tên

Nhưng em tin, có một người hiểu cả



Người ấy,

Người giang tay trên Thánh Giá

Vẫn chờ em mỗi sớm mai

Người vẫn chờ em, em gái Rắc-lây

Vì Người yêu em, Người thấu hiểu

Em không thể thiếu Người

Người không thể thiếu em



Không có bài thơ nào cho em

Không ai biết em

Không ai nhớ em

Chỉ có một người tình

Vào mỗi sớm mai

Em vẫn gặp...



26.07.2007

(Khánh Liên GX.Gò Đền)

www.dunglac.net - Mạng Lưới Dũng Lạc, góp tư liệu xây nhà Văn Hóa Công Giáo