THƠ VŨ THỦY

(Vũ Thủy là một người khiếm thị, ban biên tập xin giới thiệu nguyên bản vi tính của tác giả)

NGƯỜI MÙ CŨNG BIẾT YÊU

Một hôm tôi nhờ một chiếc xe honda ôm chở tôi đi xin cho một em khiếm thị vào học ở chùa Kỳ Quan (Gò vấp). Dọc đường anh tài xế hỏi tôi nhiều chuyện về người mù̀, tôi vui vẻ trả lời anh ta rất nhiệt tình. Trong câu chuyện tôi có kể về một cặp vợ chồng cả hai người đều bị mù nhưng họ sống rất hạnh phúc. Chợt anh tài xế` hỏi tôi :

_Ủa, người mù cũng biết yêu sao?

Tôi bật cười với câu hỏi ngớ ngẩn của anh ta và trả lời:

_Hai người mù giữa đám đông cả ngàn người, khi đã yêu nhau họ sẽ tìm ra nhau. Thậm chí họ còn yêu mãnh liệt hơn cả các anh nữa!

Một lần khác một người bạn gái hỏi tôi:

_Chị nghĩ sao khi người ta nói em nghe được; cô ta kể:

Hôm nọ em đi chùa cùng với mấy người mù ở quận Tân Bình, khi đến giờ ăn trưa em phụ với mấy phật tử dọn cơm cho mọi người ăn. Có lẽ HỌ không biết là em đã sắp trở thành một người mù như chị. Họ bàn tán với nhau về một cặp vợ chồng mù có một đứa con nhỏ dắt đi, có người chép miệng: "Mấy người này đã mù rồi sao không sống cho qua kiếp này mà còn bày đặt lấy vợ lấy chồng chi đẻ ra mấy đứa con thật tội nghiệp". Rồi CÔ BẠN TÔI sợ hãi hỏi:

_Vậy em có nên lấy chồng không? Và mấy chị phật tử ấy có đáng trách không?

tÔI CHỈ CÒN BIẾT TRẤN AN CÔ GÁI ĐANG

sợ hãi VÌ nỗi ám ảnh sinh ra đứa con cũng sẽ bị bệnh về mắt như mình.

Lại lần khác nữa tôi phải nghe một bạn gái nói rằng

_Em gái em nói em bị mù mà còn bày đặt yêu đương!

Đến đây thì tôi thật sự phẫn nộ vì tại sao con người lại có thể tàn nhẫn với nhau như vậy? Nhưng tôi trấn tĩnh lại để an ủi và giải thích cho cô ta biết rằng cô vẫn có quyền yêu đương, nếu như cô gặp được một người cũng yêu cô.

Sự vô tình của đồng loại làm tôi cảm thấy đau nhói mỗi khi nghe những câu nói đại loại như thế`. Chúng tôi đã Thiếu thốn rất nhiều trong đời sống tình cảm, lấy gì để bù đắp nó đây khi mà người ta cứ cố tình đào lên những hố sâu vô tình ấy? Người ta đã quên là những người khuyết tật cũng có nhân quyền và cũng có trái tim.

Sự thiếu thốn vật chất và tinh thần khiến phần lớn người mù chúng tôi bị bó chặt trong sự lo âu, khắc khoải. Có thể các bạn thường bắt gặp vẻ mặt ngơ ngác, buồn bã hoặc vô cảm trên khuôn mặt của những người mù; bởi vì họ thiếu ánh sáng, thiếu sự cảm thông, thiếu bạn bè, THIẾU TÌNH YÊU, thiếu việc làm...

Thứ chúng tôi qúy nhất là ánh sáng, nhưng không thể có. Thứ các bạn có rất dư thừa và tràn trề ở chung quanh, nhưng các bạn cảm thấy không giá trị vì không mất tiền mua; đó là ánh sáng. Các bạn có thể chia sẻ cho chúng tôi một ít ánh sáng, nếu các bạn có sự quan tâm đến những người mù. Ánh sáng, đó là sự hiểu biết cho người mù. Ánh sáng, đó là sự cảm thông với nỗi cô đơn của người mù. Ánh sáng còn có thể là sự hoà đồng trong lao động, học tập. Quan trọng nhất xin các bạn đừng coi chúng tôi là những người đáng thương mà hãy xem chúng tôi là những người cần được giúp đỡ. Bởi chúng tôi biết có rất nhiều ánh mắt nhìn chúng tôi thương hại nhưng chỉ nhìn mà thôi. Cái chúng tôi cần là sự chìa tay ra dắt chúng tôi đi khi chúng tôi gặp những trắc trở trên mọi phương diện.

Lúc đó, những người mù sẽ bước ra khỏi bóng tối với khuôn mặt cũng rạng rỡ tươi cười như các bạn. tÔI THÌ CÓ RẤT NHIỀU BẠN TRONG CỘNG ĐỒNG NGƯỜI KHUYẾT TẬT, CHÚNG TÔI CŨNG CÓ NHỮNG LÚC VUI VẺ VÀ KHUẤY ĐỘNG KHÔNG KHÁC GÌ CÁC BẠN TRẺ BÌNH THƯỜNG.

Mồng 5 Tết năm ngoái, tôi có mấy người bạn đến chơi, chúng tôi ghép đôi một cặp rất xứng và tôi gợi ý cho người con trai rằng ngày mai là ngày lễ Valentine anh nên tặng cho chị ấy bông hồng và chocolate. Anh ấy bảo với chúng tôi là anh rất muốn làm việc ấy để tán được người con gái, nhưng anh không biết đi mua bông hồng. Thế là một thằng bạn khuyết tật xe lăn của tôi nhanh nhảu bảo anh đưa tiền cho hắn, hắn lái chiếc se ba bánh (loại đặc biệt cho người bị teo hai chân) đi. Chẳng mấy chốc hắn đem về một bó hoa hồng và một hộp kẹo. Người con trai run run trao quà cho cô gái, cô gái thì ngại ngùng vì chưa bao giờ trải qua những chuyện này. Mấy người chúng tôi phải hò hét khích lệ và nói mãi cô ấy mới dám nhận quà và hơn một năm sau tôi được dự đám cưới của đôi bạn này. Thực khách trong đám cưới hầu hết là người mù đặc biệt có thằng bạn tôi là người khuyết tật xe lăn, người khách này thì không thể thiếu. Tôi biết họ đã trải qua những giây phút chờ đợi phôn của nhau và nó rất giống như được mô tả trong một bài thơ tình không tên của một tác giả người Mỹ: dAN gERBER, tôi đã dịch bài thơ ấy sang tiếng Việt.

Để kết thúc bài này, tôi tặng các bạn bài thơ lãng mạn ấy.

BÀI THƠ TÌNH KHÔNG TÊN

Một buổi sáng mùa đông

Tôi thầm đợi phôn chàng

Bên cửa sổ mơ màng nhìn ngoài kia thực tại

Hơi thở tôi đọng lại một bông hồng trên lớp kính

Ngón tay tôi nguẹch ngoạc viết tên chàng

Rồi xóa đi trong vô thức ưu tư

Cả căn phòng lắng nghe như ngầm hẹn

Tiếng xe chàng len vào con ngõ nhỏ

Tôi ngắm những cành thông long lanh tuyết trắng

Chẳng có chút gió nào lay động nó

Trời cứ lạnh ru mọi vật lim dim ngủ

Chẳng có gì khuấy động sự êm ả quanh tôi

Chắc hôm nay chàng không đến

Tôi áp má mình vào ô cửa

Chuông điện thoại chợt vang lên

Hơi thở tôi đọng lại một bông hồng trên lớp kính.



By DAN GERBER

Another winter morning

I'm expecting your call

I stand close to the window and watch

my breath form a rose on the glass

I scratch your name on it

then wipe it away with my sleeve

listening for your tires

to crunch through the ice on the drive

I notice how snow glistens on the pine boughs

that there's no wind at all

It's too cold for my walk

Nothing dares disturb this stillness

I know you aren't coming

I press my cheek to the window

The telephone rings

My breath forms a rose on the glass



Vũ Thủy

Mời vào Đồng Xanh Thơ - www.dunglac.net - Mạng Lưới góp tư liệu xây nhà Văn Hóa Công Giáo