THƠ ĐỒNG LÃO NGUYÊN



ĐỖ LỖI VÒNG QUANH

Chúa hỏi :

- Sao chọn sự dữ, sự lành ?

Ađam chỉ trỏ, mắt liếc vòng quanh :

- Tại Evà đã vin cành hái quả, đưa vào miệng, lưỡi nếm cả tử sanh !



Chúa hỏi Evà :

- Sao chọn trần gian,

nơi họa phúc sự sống hưng lại tàn ?

Evà vạch lối sương tan chỉ lối :

-Tại rắn kia miệng độc, lưỡi dối gian !



Ađam hỏi :

- Sao thiếp chọn hai đường,

vừa ghen ghét lẫn cả tình yêu thương ?

Evà nũng nịu mắt rưng than thở :

- Tại ai kia chẳng chịu dệt mộng thường !



Ađam hỏi :

- Sao em quá yếu lòng,

chọn làm chi kiếp sống quá long đong?

Evà vuốt tóc xõa ngang vầng trán :

- Tại gió lay, mây thoảng nước hai dòng !



Evà hỏi :

- Sao anh quá dại khờ,

bỏ chốn thiên đình theo thiếp dệt mơ ?

Ađam dõi mắt nhìn xa sông núi :

- Tại chim sa, cá lặn nước lững lờ !



Evà hỏi :

- Sao anh quá lụy tình,

bỏ vườn dĩ thảo, bỏ nước trường sinh ?

Ađam ấp úng buồn lên tiếng trách :

-Chỉ tại xương ta, tại cả thịt mình !



Nàng hỏi chàng;

- Sao nắng hạ qua mau,

mùa đông băng giá, rụng lá thu sầu ?

Chàng quanh co đổ dồn cho non nước :

- Tại mây bay, tại núi thẳm sông sâu !



Chàng hỏi nàng :

- Sao hoa nở lại tàn,

tình yêu lúc hợp rồi lại vỡ tan ?

Nàng đổ lỗi :

- Tại thời gian qua vội,

tại trời cao, đất thấp xa ngút ngàn !



THA THỨ

Trong tình yêu gọi mời tha thứ

Một cử chỉ thể hiện chân tình

Của con tim quảng đại hy sinh

Thành dấu chỉ tình yêu trọn vẹn



Khi tình thương trở thành trơ trẽn

Bởi ích kỷ thù hận dỗi hờn

Biến con tim thành nỗi cô đơn

Của khổ đau tối tăm tù ngục



Sự tha thứ dấu nguồn hạnh phúc

Của tình yêu chất ngất niềm vui

Là tinh bột của sự ngọt bùi

Làm dậy men yêu thương phát triển



Vì tình yêu vốn vô điều kiện

Nên tha thứ vĩnh viễn vô bờ

Tạo cơ hội cho kẻ bơ vơ

Nối kết lại ân tình đã mất



Khi con tim tha thứ thành thật

Những lỗi lầm cho kẻ vương mang

Niềm hạnh phúc dâng tỏa ngập tràn

Đem yêu thương bình an trở lại



Sự thứ tha luôn là mãi mãi

Của dấu chỉ đích thực tình yêu

Đem hạnh phúc tăng trưởng thêm nhiều

Tạo cơ hội cho người chỗi dậy



Trong cuộc đời lỗi lầm xô đẩy

Làm nứt rạn bẻ gãy tình thương

Nên tha thứ là một con đường

Vốn duy nhất tạo thành hy vọng.



TRỞ VỀ

Trở về như những người con hoang

Đã đi theo tiếng gọi sa đàng

Từng lìa xa tình yêu chân chính

Của Cha già đáng kính cao sang



Trở về như sau bao ngày tháng

Không vì đời bội bạc hiểm sâu

Nhưng tình Chúa vẫn mãi nhiệm mầu

Luôn yêu thương thâm sâu nhân thế



Trở về không nghĩa đã chán chê

Những thống khổ thất bại ê chề

Nhưng muốn canh tân về cuộc sống

Cải thiện đời trống rỗng u mê



Trở về vì từ muôn thế hệ

Ngài biết tôi nhỏ lệ tủi hờn

Hồn trống rỗng bởi nỗi cô đơn

Tìm sở đoãn, ru đời thác loạn



Trở về vì sau những lo toan

Miệt mài trù tính giấc mộng vàng

Sống vui thỏa miên man ngày tháng

Với cuộc đời biến dạng đa mang



Trở về như Mai-Đệ-Liên trác táng

Như Gia-Kêu, tài sản gian tham

Khi gặp Chúa thành kẻ phi phàm

Đã đổi đời thành tâm hối cải



Trở về vì còn bước tương lai

Chúa yêu thương vẫn đợi miệt mài

Ngày trở lại con người lạc bước

Dẫu một đời bạo ngược trái sai



Trở về vì tình yêu luôn mãi

Là đỉnh cao chiếu dãi muôn đời

Xa tình Chúa là đã buông rơi

Nguồn ánh sáng tuyệt vời thiện hảo.



Đồng Lão Nguyên

www.dunglac.net - Đồng Xanh Thơ -Mạng Lưới Dũng Lạc, góp tư liệu xây nhà Văn Hóa Công Giáo