CHÚA NHẬT XXIII TN (A)
Êzêkien 33: 7-9; Tvịnh 94; Rôma 13: 8-10; Mátthêu 18: 15-20

Chúng ta đang ở trong đoạn sách Phúc âm thánh Mátthêu nói về Chúa Giêsu đang xây dựng một cộng đoàn. Bởi thế, bài Phúc âm hôm nay nên được nhìn dưới sắc màu của một bối cảnh rộng lớn hơn. Từ chương thứ 14, Chúa Giêsu đã hướng dẫn các môn đệ Ngài. Trong chương 18, giáo huấn của Ngài nhấn mạnh và chú trọng đến cộng đoàn tín hữu là Hội Thánh.

Vào thời điểm Thánh Mátthêu viết Phúc âm, Giáo hội sống có tính độc đáo riêng; không còn là một bộ phận của cộng đoàn Do thái nữa nên cũng không tuân giữ lề luật, phong tục, tập quán của Do thái giáo. Cộng đoàn Giáo hội cần có những hướng dẫn và lề luật để sống chung với nhau và trong chương 18 thánh Mátthêu nhấn mạnh sự quan trọng của những khoản luật chính. Đức tin được tạo lập từ Chúa Giêsu và lời Ngài dạy dổ, đó là căn bản của cộng đoàn mới này. Và các tín hữu sẽ phải sống thế nào để phô diển được cách sống của Người lập cộng đoàn. Vì Chúa Giêsu bày tò có một Thiên Chúa tha thứ và nhân hậu, nên đời sống cộng đoàn cũng phải thực hiện như thế, nếu muốn làm chứng nhân cho Chúa Giêsu Phục sinh đang sống ở giữa họ. Tha thứ phải là điểm chính của Giáo hội (tuần sau, Phêrô sẽ hỏi "thưa Thầy... con phải tha đến mấy lần? " Chúa Giêsu trả lời thật ra là rất nhiều lần).

Khi có ai xúc phạm đến chúng ta, chúng ta có thể mạnh dạng nói lớn tiếng là "tôi sẽ xử sự theo cách riêng và phớt lờ người đó đi". Giáo hội tiên khởi là một cộng đoàn nhỏ bé, sống trong đó gồm những người chưa có đức tin. Các thành viên sẽ cảm nhận được rất dể dàng cách họ đang cư xử với nhau như thế nào. Họ cũng như là một gia đình đang sống trong một thị trấn nhỏ. Láng giềng họ sẽ biết ngay khi họ có những điều xung đột nhau giữa các thành viên trong gia đình. Giáo xứ của chúng ta cũng giống như hình ảnh của Giáo hội tiên khởi vậy, những người bên trong và bên ngoài cộng đoàn sẽ nhìn thấy được những chia rẻ giữa các tín hữu. Những người bị xúc phạm không thể sống theo cách riêng của họ. Cá cộng đoàn nhìn thấy ngay và sẽ đau khổ vì hậu quả của thái độ đó. Sự xúc phạm cần phải được giải quyết thông qua cách tha thứ. Và nếu điều đó được thực hiện thì tất cả các thành viên trong cộng đoàn đều được hạnh phúc khi sống chung với nhau. Những người bên ngoài cũng bị thu hút bởi hành vi này của cộng đoàn. Hôm nay cộng đoàn lớn của chúng ta có thể có sự xung đột đang tiếp diễn hay bị bỏ qua vì không cần phải để ý nhiều. Nhưng, vết thương và sự mất hiệp thông đời sống các tín hữu bị tổn thương do hành vi xung đột này.

Lời dạy của bài Phúc âm hôm nay nói lên một thái độ chân chính và một cách làm sao tha thứ và hòa hợp với nhau xãy ra. Trước hết, chỉ có 2 người liên hệ với nhau "nếu người anh em của anh trót phạm tội, thì anh hãy đi nói..." Nên để ý, người bị xũc phạm cần phải cố gắng giải hòa với người xúc phạm. Đến lúc này sự trao đổi thuận hòa ở giữa 2 người được diển ra. Lời khuyên bảo không nên phải là một công thức cố định như thế nào. Hy vọng bằng một tâm tình hòa hợp, Hai bên có thể nói chuyện với nhau một cách hợp lý trong sự tin cậy và thành tâm để nói những gì cần và đủ. Nhưng, cuộc sống thường không bao giờ luôn xãy ra một cách lý tưởng như thế.

Nếu bước thứ nhất không xãy ra được, thì sự điều đình cần thêm 1 hay 2 người nữa. Chúng ta có thể nói trước mội sự lúc này với câu cuối cùng của đoạn văn... "Vì, ở đâu có 2 hay 3 người hợp lại nhân danh Thầy, thì ở đó có Thầy luôn ở giữa họ". Câu nói này là câu văn thường được nhiều tín hữu thực hiện khi họ hợp nhau cầu nguyện, nhờ thế, Chúa Giêsu luôn ở giữa họ. Đúng vậy, nhưng khi trở lại phần giữa đoạn văn. Câu văn nói về sự hòa hợp trong cộng đoàn, khi có 2 hay 3 người cùng họp với nhau để giải quyết một vấn đề xung đột trong cộng đoàn. Khi một cộng đoàn tín hữu làm việc để hòa giải sự xung đột này, Chúa Kitô sẽ luôn ở giữa chúng ta, Ngài cùng làm việc với chúng ta đề đi đến thành quả tốt đẹp. Vì thế lời dạy này không chỉ là điều "lý tưởng" mà còn là điều phải giữ vững để trở thành hành động thực không ảo tưởng trong "thế giới thật".

Hoặc, nói một cách khác. Chúng ta sẽ tìm thấy sự hiện diện thật sự của Chúa Kitô ở đâu? Theo thí dụ hôm nay thì Ngài ở giữa chúng ta khi chúng ta cùng nhau làm việc để sửa sai trong việc tranh chấp để đem ra hòa giải. Sự tha thứ và công bình phải là nền tảng chính trong sinh hoạt cộng đoàn. Nếu điều này được thực hiện thì người khác sẽ nhìn thấy đặc điểm của Giáo Hội và có thể nhìn ra được Chúa Kitô đang sống và hoạt động giữa chúng ta và Ngài sẽ làm điều gì mà chúng ta không thể làm được. Chúng ta tin tưởng Ngài đang thật sự ở giữa chúng ta trong bí tích Thánh Thể này. Chúng ta suy ngẫm về sự chia rẽ trong Giáo hội địa phương và toàn thế giới, cũng như giữa các Giáo hội đã xãy ra vì sự xúc phạm và không thông hiểu nhau suốt bao nhiêu thế kỷ. Chúng ta mời Chúa Kitô đến ngự giữa chúng ta và sửa chữa những sai lầm nhó bé cũng như lớn lao.

Sự hướng dẫn của Chúa Giêsu vẫn luôn tiếp tục. Nếu người vi phạm cứng lòng không chịu nhận lỗi và từ chối sửa sai, thì sự việc sẽ tiếp tục tiến đến một cấp độ khác. "Nếu người đó không nghe thi hãy đi thưa Hội Thánh" Ở đây Chúa Giêsu ban cho toàn thể cộng đoàn quyền "buộc tội hay tha tội". Quyền đón một thành viên ăn năn trở lại, nhưng cũng có quyền kỷ luật một thành viên không chịu ăn năn sám hối. Việc buộc tội là một điều đáng tiếc. Nhưng, hình như phải xãy ra. Thật ra thì không nói nhiều về việc Giáo hội trục xuất một người ra khỏi cộng đoàn. Nhưng, người đó phạm tội vì xúc phạm một người khác làm cho người đó tự quay lưng ra khỏi cộng đoàn. Vì người đó không chịu nhận lỗi, họ tự kết án cho chính mình và ra khỏi cộng đoàn. Nếu họ không hòa giải được việc xúc phạm họ đã làm, cộng đoàn buộc phải công bố những hậu quả mà họ phải nhận. Người vi phạm sẽ bị xem như "người ngoại hay người thu thuế". Nhóm cộng đoàn Do thái coi kẻ đó là như một người ô uế, không có đức tin. Nhưng, hãy nhớ rằng Chúa Giêsu đã đón tiếp những người ngoại và người thu thuế vào đồng hành với Ngài, và ban cho họ ơn tha thứ của Thiên Chúa và chấp nhận họ vào cộng đoàn đức tin, khiến tôi nên nghĩ đến sự bàn luận về việc này sẽ rất khó hiểu.

Nếu chúng ta nhập đoạn văn này vào toàn bộ chương 18 nói về sự hợp nhất và trung thành tuân theo lời Chúa Giêsu dạy là điều rất quan trọng theo thánh Mátthêu. Tín hữu không sống như từng cá nhân riêng biệt, nhưng là một thành viên của một cộng đoàn làm nhân chứng, họ nâng đỡ nhau. Khi thành viên có hành vi sai trái đến người khác, thì các thành viên khác phải có mặt để hỗ trợ và giúp sửa lại những lỗi lầm.

Nhưng, ý chính của bài Phúc âm hôm nay là gi? Có phải Chúa Giêsu nói đến cá nhân xúc phạm và lầm lỗi hay không? Thử hỏi, nếu một chủng tộc bị xúc phạm thì chúng ta phải làm gì? Thử hỏi các người nghèo ở bên kia thành phố bị bỏ quên, hay bị thiếu thốn và không được quyền lợi thì sao? Thử hỏi nếu một nhóm trong giáo xứ bị xem như là thành phần hạng hai vì họ vừa mới nhập cư thì sao? Thử hỏi nếu tiếng nói của các phụ nữ bị phớt lờ thì sao? Hay, thử hỏi nếu người già không được bảo trợ thì sao? Thử hỏi các thanh thiều niên không bao giờ được nghe nói đến họ hay về những vấn đề của họ trong bài giảng hay trong phụng vụ thì sao? Vậy, bây giờ bạn hiểu ý muốn nói gì rồi đấy.

Chuyển ngữ: FX Trọng Yên, OP

23rd SUNDAY (A)
Ezekiel 33: 7-9; Psalm 95; Romans 13: 8-10; Matthew 18: 15-20

We are in a section of Matthew’s gospel in which Jesus is doing community building. So, today’s passage must be seen in the light of its larger context. Ever since chapter 14, Jesus has been instructing his disciples. In chapter 18, his teaching emphasizes and focuses on the community of believers, the church.

At the time Matthew wrote, the church was on its own, no longer a part of the Jewish community and so no longer observing the daily norms and customs of that religious tradition. The community needed guidelines for its life together and in chapter 18 Matthew emphasizes the important ones. Faith in Jesus and his teachings are the basis for this new community and believers will have to live in a way that reflects their founder. Since Jesus revealed a forgiving and compassionate God, the life of the community must do the same, if they are to witness to Jesus resurrected and living in their midst. Forgiveness must be the hallmark of the church. (Next week Peter will ask, "...how often must I forgive? " Jesus’ response--- in effect, a limitless number of times.)

When someone offends us we can say, "It’s a big world, I’ll just go my own way and ignore him or her." The early church was a very small community surrounded by non-believers. Members of the assemblies were easily recognizable and so was how they behaved towards one another. It’s something like a family in a small town, the neighbors quickly learn when there is conflict among family members. So too in the tiny early church; people within and outside the community would know of divisions among the believers. Conflicting members could not go their own way, the whole community would know and suffer the consequences of their behavior. The injuries had to be dealt with through forgiveness and, if it that were done, all would benefit. Outsiders would also notice the community’s behavior and be drawn to it. Today our larger communities might make it possible for conflict to continue, or be ignored, without too much fuss. But an unseen wound is a wound nevertheless and the unity and life of the believers are affected by offenses done by members against one another.

The teaching in today’s gospel sets out a rather elaborate and specific process for how forgiveness and reconciliation are to happen. At first just two people are involved, "If your brother [or sisters] sins against you go and tell...." Notice that the one sinned against must attempt a personal exchange with the offending party. At this stage of the process the privacy of the two is being respected. The directions don’t include explicit formulas or directions how the conversation is to go. It is hoped the parties can converse reasonably that members can be trusted to know how to behave and what to say. But life doesn’t always work out according to ideals.

If the first step fails, the conversation is to include just one or two more persons. We might jump ahead at this point to the closing verse of today’s passage. "For where two or three are gathered together in my name, there I am in the midst of them." We most commonly apply this passage to when two or more believers pray together – Jesus will be in their midst. True enough. But back to the context. The verse is in the setting of reconciliation in the community; when "two or three" come together to settle an offense against a member. When a believing community works to settle disputes, Christ is in our midst working to achieve the same goal. That is what makes this teaching more than an "ideal" and keeps it from being dismissed as not practical in "the real world."

Or, put it another way. Where shall we find the true presence of Christ? In today’s example, he is in our midst when we work together to right wrongs. Forgiveness and justice should characterize the community; if it does, others will recognize something unique about the church and might even recognize Christ alive and active in our midst doing what isn’t "do-able" without him. We believe he is truly with us at this eucharistic celebration. We reflect on divisions in our local and universal church, as well as between churches, resulting from offenses and misunderstandings done over the centuries. We invite Christ to be with us as we consciously and deliberately set about righting both large and small wrongs.

Jesus’ instructions continue. If the offender is hardened and refuses to acknowledge the wrong the process moves to another level. "If he/she refuses to listen to them, tell the church." Here Jesus gives the whole community the power to "bind and loosen"; the power to welcome back a repentant member, but also to discipline an unrepentant offender. The latter is an unfortunate but, it seems, necessary move. Actually, it isn’t so much that the church excludes someone from the community, but that the person guilty of sin against a member has turned his/ her back on the community. Since they are obstinate in their sin, they have sentenced themselves to exclusion. If they won’t mend the breech they have caused, the community is forced to state the obvious. The offender must be treated as "a Gentile or a tax collector" – a catch-all phrase used at that time by the Jewish community to mean anyone considered unclean and outside the faith. But remember that Jesus welcomed Gentiles and tax collectors into his company and offered them God’s forgiveness and acceptance. I think that leaves his comment ambiguous.

We sense from this passage and all of chapter 18, that unity and faithful adherence to Jesus’ teachings are important values for Matthew. Christians are not to live as individuals, but as members of a witnessing and supportive community. When a member has been "sinned" against, others are there for support and to see that rights are wronged.

But what’s the spirit of today’s gospel? Is Jesus just talking about individual offenses and sins? Suppose a race is sinned against, what are we to do? Suppose the poor on the other side of town are being ignored or deprived of their needs and rights? Suppose a group in our parish is treated as second class members just because they are new arrivals? Suppose women’s voices are ignored? Or, the elderly patronized? Suppose young people never hear their lives or issues mentioned in the preaching and public worship? Well...you get the idea.