Có một vài người phàn nàn với tôi, cha Quang Uy cứ hay nói về chuyện nạo phá thai, chỗ nào ngài cũng nói, … Tôi biết có người không thích nghe đề tài này, tôi xem ra tranh luận không đi đến đâu nên im lặng, cứ để họ tự hiểu, cãi làm gì gây “mất đoàn kết” !

Tôi ước ao họ ( những người kêu ca lẩm bẩm ) có dịp nào đó đi từ bắc chí nam thăm các nghĩa trang Anh Hài, những nghĩa trang chôn cất các hài nhi bị phá vì cha mẹ các cháu không cho các cháu làm người. Vài năm trở lại đây, nhiều người đau xót trước tệ nạn nạo phá thai, đã lập các nghĩa trang Anh Hài rải rác khắp miền đầt nước, gần như tỉnh thành nào cũng có. Nếu Trinh Công Sơn cất tiếng hát “khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm, … đi xem mộ bia đầy như nấm”. Thì số mộ bia dành cho các cháu chỉ trong một năm thôi cũng bằng số mộ bia dành cho những người nằm xuống trong hai mươi năm “nội chiến từng ngày” mà ông Sơn bảo sẽ đi thăm, “nấm” thai nhi bây giờ nhiều lắm.

Tôi nghĩ nếu họ có một lần nào đó đến thăm “Góc thương xót”, nơi chúng tôi “tập kết” các thai nhi mỗi ngày để lo cho các cháu, để các cháu không bị đổ vào hầm cầu, không bị bỏ xuống cống, không bị thiêu chung với “rác y tế”, … Thăm từng bọc thai nhi bầy nhầy hôi thối, và nếu họ can đảm mở từng bọc ra, sẽ thấy những con người đầy đủ hình dạng nằm co quắp lềnh bềnh trong các dịch nhờn, chắc hẳn họ sẽ nghĩ khác, không trách chúng tôi “nói nhiều” nữa. Thôi ! tại họ không biết, trách nhau làm gì.

Hôm qua ( Thứ Sáu Tuần Thánh, 10/4/2009 ), bị cám dỗ ( Thứ Sáu Tuần Thánh thì phải tĩnh tâm, ăn chay, kiêng … đọc báo ) lướt mắt trên tờ báo Phụ Nữ, ngay giữa trang nhất, dĩ nhiên sẽ là tin quan trọng nhất: “Báo động đỏ … !” Bài của tác giả Thiên Nga và Nguyễn Cầm.

Tôi mạn phép chép lại một đoạn

Báo động đỏ "bệnh"... nạo phá thai

10/04/2009 9:47

Thiên Nga - Nguyễn Cẩm

Các bác sĩ sản khoa gọi hiện tượng này là "bệnh", vì số người nạo hút thai (NHT) hiện nay ở một số bệnh viện (BV) đã nhiều hơn số bệnh nhân đến khám vì các bệnh lý sản phụ khoa khác.

Tại các BV lớn như: Từ Dũ, Hùng Vương, BV ĐH Y Dược TP.HCM, mỗi tháng, có từ 550 - 600 ca NHT. Còn tại các BV ven TP.HCM như: Thủ Đức, Tân Phú... trung bình, mỗi quý có từ 100 - 200 ca NHT.

Có thai thì đi... giải quyết!


Ngày 8/4, chúng tôi đến BV Q.Thủ Đức, TP.HCM. Rất nhiều nữ công nhân rỉ tai nhau rằng, sau khi vỡ kế hoạch, thì nên tranh thủ đến BV này vào giữa ca, “xử lý” xong, lại trở về đi làm tiếp. Ngồi cạnh tôi là M. (21 tuổi, công nhân) hỏi: “Dính bầu hả? Chuyện nhỏ! 15 phút là xong, lo gì”. Rồi cô cho biết mình đã ba lần phá thai, và đây là lần thứ tư. Vì thế, BS nào “mát tay” cô đều "thuộc". Nữ hộ sinh Lê Thị Ánh Hồng cho biết, đối tượng NHT ở đây có 75% là công nhân, 5% là học sinh, sinh viên. Những thai trên 13 tuần thường rơi vào trẻ vị thành niên.

Theo chị Hồng, những trường hợp như M. không hề cá biệt, thậm chí có người đi phá thai đến 9-10 lần. BS thấy mặt là phát ngán, nhưng vẫn phải thực hiện thủ thuật, vì nếu không, họ sẽ tìm đến những cơ sở bên ngoài, không an toàn.


Con số NHT tác gỉa nêu lên tôi nghĩ không chính xác, cứ nhìn hình tác giả chụp thì ta có thể đoán được bao nhiêu ca một ngày, hoặc đơn giản thôi, trong hình có tới ba phòng “Thủ thuật”, mỗi ca “15 phút là xong”, một ngày bao nhiêu giờ làm việc, đừng kể làm thêm giờ hoặc ngoài giờ ( có những ngày chúng tôi phải chờ khá muộn mới lấy được thai, vì hôm đó có nhiều ca ) ta có ngay số ca trung bình một ngày tại một điểm, thử làm tính xem, có chắc là dưới 3.000 ca / tháng không ? Tôi không nghĩ tác giả dẫn chứng sai, tôi nghĩ các trung tâm đã cho con số … sai ! Chẳng lẽ một bệnh viện lớn như Từ Dũ hoặc Hùng Vương mà mỗi ngày chỉ có … 20 ca ? ( 600 ca/ tháng ) và bệnh viện Thủ Đức mỗi ngày chỉ có 7 ca ? ( 200 ca/ tháng ) Hình chụp đông lắm mà !

Tôi đã chép lại một đoạn, trong đó tác giả kể về bệnh viện Thủ Đức, vào thời điểm năm 1978, cơ sở nay là bệnh viện Thủ Đức trước đó là … Tu viện Dòng Chúa Cứu Thế. Cái mắm muối ở chỗ, tu viện xưa, nay trở thành nơi giết người, người ta đã đuổi chúng tôi ra, không một mảnh giấy, không một bản án phán quyết từ bất cứ một loại tòa án nào, từ đó, nơi phục vụ cho sự sống trở thành nơi tiêu diệt sự sống, nơi học nói lời tình yêu trở thành “đoạn cuối tình yêu”, nơi reo rắc tình thương trở thành nơi đau khổ.

Tôi muốn giải lý tại sao xã hội chúng ta ngày nay bị phân hóa và tồi tệ thế, cướp bóc giết người hoành hành, lừa đảo gạt gẫm đầy dẫy, qúa nhiều hành vi phi văn hóa: Tuyển thủ quốc gia bán độ, đánh nhau, uống rượu nhậu nhẹt say sưa, cố động viên ném đầu chó xuống sân bóng (Thứ Ba, 07/04/2009, 08:24 Bóng đá xấu xí!), bạn trẻ hái hoa Anh Đào trong ngày lễ hội, khách tham quan cướp hoa ở phố hoa giữa ban ngày, cướp heo đất trong ngày tết, mọi người phóng uế bừa bãi ngoài đường, tài xế lái xe bất chấp tính mạng người khác

Tài xế xe buýt từng bày tỏ trên Tuổi Trẻ về chuyện họ bị căng thẳng như thế nào khi lái xe, có cả áp lực vô lý như... khoán giờ. Một bác tài nói chạy ẩu, công an phạt chỉ 300.000 đồng, còn nếu xe về bến trễ bị phạt đến 600.000 đồng. Rồi còn những nguyên nhân nào nữa: xử phạt không nghiêm, tiêu cực, hối lộ... Một bác tài trước đây từng chạy xe container cho biết khi ký hợp đồng, anh được chủ bao giá mỗi năm “hai mạng”. Nghĩa là nếu mỗi năm anh chỉ (hay được quyền) cán chết hai mạng người thì không phải chịu trách nhiệm gì, chủ sẽ lo. Do đó, cánh tài xế có thể “an tâm” đua thoải mái, miễn đủ chuyến, kịp giao nhận hàng. Tôi ngồi nghe anh kể mà sởn cả gai ốc. Đó mới là những thủ phạm đích thực!

Khó có thể kể hết được. Tôi muốn nói cái lý do để xã hội tan hoang ra như vậy vì người ta đã đặt sai chuẩn mực đạo đức xã hội và con người, người ta đã thay nhưng nơi, những hoạt động, những chương trình, những kế hoạch của tình thương bằng những nơi, những hoạt động, những chương trình những kế hoạch của sự chết.

Kêu ca hay trách móc chẳng dẫn đến đâu, chúng ta cùng nhau nhận trách nhiệm và chung tay xây dựng lại, phải mất bao nhiêu năm và bao nhiêu thế hệ để thay đổi một tiêu chuẩn sống ? Nhưng nếu không làm thì ai sẽ làm thay cho chúng ta ? Hội Thánh vẫn luôn có trách nhiệm lên tiếng và rọi sáng con đường của nhân loại ( xem Học Thuyết Xã hội của Giáo Hội Công giáo ). Đêm nay cầm nến phục sinh trong tay nhắc nhớ ta điều ấy, nếu không là ánh sáng, cây nến cầm trên tay sinh ích gì ? Nếu không là muối, đổ ra đường cho người ta dẵm đạp lên thôi. Thiếu sót là một tội, phiền vì ngày nào cũng “kiểm” tội này nên hóa nhàm !

Sáng thứ Bảy Tuần Thánh 2009