Chút cảm nhận qua cuộc “về quê” đầu tháng Mân Côi 2021

Trung Thu nầy trăng đi ngủ vội,
Nên mưa tháng mười lại sớm hơn.
Đông mờ mỗi sáng trời vẫn tối,
Vàng thu hiu hắt giữa Sài Gòn !

Rồi một sáng nghe tin mở cửa,
Đường hoang chốt chặn bỗng đông vui.
Bình Dương, Sài Gòn như thức dậy,
Sau suốt mùa đông cuộn ngủ vùi !

Lên Bắc, xuống Nam, về “đất đỏ”,
Hàng hàng lớp lớp chở nhau qua.
Mẹ ẵm con thơ còn ngậm sữa,
Mồ hôi vai bố ướt nhạt nhoà !

Không biết xa quê từ tháng mấy,
Mà con đường cũ bỗng xa xôi.
Chỉ có thân nghèo giờ vẫn vậy,
Long đong mấy độ đã qua rồi !

Nhớ chuyện “ra đi” ngàn năm trước,
Dân xưa nô nức cuộc “Xuất Hành”.
“Bốn mươi năm” gót mòn hoang mạc,
Trông về “Hứa địa” quá mong manh !

Và “qua Ai Cập” con đường ấy,
Thánh Gia lầm lũi bước nhiêu khê.
Đất khách quê người thân trốn chạy,
Bao năm lận đận phải quay về !

Con đường Việt Nam mùa Co-vid,
Tháng Mười vạ vật quá Mẹ ơi !
Mân Côi mấy chặng Vui, Mừng, Sáng,
Sao chỉ còn “Thương” mãi bên đời !

Sơn Ca Linh (Tháng 10/2021)