Sau Điện Biên, Đảng Cộng sản Việt Nam độc chiếm ngọn cờ dân tộc, cuồng tín biến dân tộc thành vật tế cho chủ nghĩa xã hội, và suốt lịch sử của nó, Đảng CSVN luôn ấn dân tộc vào những mục tiêu chính trị tùy thời.

Trong lúc du kích với Pháp và Mỹ, họ chiêu dụ và tận dụng mọi thành phần và nguồn lực xã hội, nhưng sau chiến tranh, những thành phần không nòng cốt lần lượt bị loại khỏi cơ cấu quyền lực.

Sau 1954, hai thành phần họ khử đầu tiên là trí, hào trong phong trào cải cách ruộng đất. Một dân tộc không có sản xuất hàng hóa và tri thức hiệu quả, dân tộc đó coi như ngưng sống và ngừng phát triển. Và từ 1954, miền Bắc thắt lưng buộc bụng cho CNXH và dốc xương máu vào cướp miền Nam.

Sau khi nuốt xong miền Nam, 1975, thành phần bị khạc ra đầu tiên cũng là trí thức và sản xuất. Hai thành phần này theo lý luận đấu tranh giai cấp, là một thứ chất vôi của con đỉa CNXH. CNXH không thể xây trên vũng lầy của thuộc tính tư hữu và cá nhân.

Cho đến năm Liên Xô sụp đổ, 1989, giấc mộng CNXH mới sập tiệm, mèo đen hay trắng không quan trọng, miễn bắt được chuột; Đặng Tiểu Bình với khẩu hiệu xanh rờn đó, tức thì thành đại sư phụ của CNXH hậu cộng sản, và Đảng Cộng sản Trung Quốc, từ đó mới thực là định mệnh của Đảng CSVN.

Từ khi 2 Đảng CSVN nếm mùi chuột, sư phụ và đệ tử không coi tư hữu là vũng lầy nữa, tư hữu hối hả trở thành cứu cánh; nếu coi tư hữu là vũng lầy, thì chính họ là vũng lầy của họ, vì có ai nhiều vũng lầy bằng tư sản đỏ, và có nhà nước nào mại vũng lầy hơn nhà nước XHCN Việt Nam và Tàu.

Hai thầy trò tuy rất máu chuột, nhưng chuột cống đang lăm le trình diễn siêu cường, còn chuột nhắt đành phải nằm gai nếm mật với chuột cống cùng khoét dân tộc. Và cả hai chuột đều nháy mắt cảnh giác món cá nhân ký sinh trùng. Bọn ký sinh trùng này không chỉ khoái đớp chuột mà còn đòi hớp cả tự do dân chủ nữa.

Thiên An Môn là bằng chứng máu cho những ai muốn hớp tự do dân chủ, vì dân chủ tự do là những kẻ vọng đa nguyên có thể hủy diệt độc đảng, và độc đảng cố nhiên trở thành kẻ độc quyền rút ruột dân tộc. Hy vọng vào đảng hậu cộng sản để mơ tự do dân chủ và mộng canh tân đất nước là chuyện hão huyền của con nít thường hát: đêm qua em mơ gặp Bác Hồ.

Giữa Đảng CSVN và dân tộc hiện là tình trạng đồng sàng dị mộng. Cả hai cùng sàng thủ lợi từ thị trường hàng hóa, nhưng mộng thì mỗi đàng một ngả, chủng loài đảng viên muốn độc quyền chính trị, chủng loài quần chúng chắc muốn tùm lum. Cho nên quyền lực của Đảng CSVN vẫn cứ là thứ quyền lực rút ruột quyền lợi dân tộc.

Cảm xúc dân tộc hình thành từ lịch sử chống ngoại xâm, nhưng nó bị lợi dụng và bị tùng xẻo tới xương bởi chủ nghĩa cộng sản, và khi cộng sản bước vào giai đoạn hậu thời qua đồng vốn tân tự do từ kinh tế toàn cầu, cảm xúc dân tộc giờ chỉ còn mấy sợi lông phất phơ quanh một thân thể thúi rữa.

Sau khi Liên Xô sụp đổ, đồng chí đáng sợ nhất của Đảng CSVN là Đảng Cộng sản Tàu. Mặc dù đáng sợ nhưng vẫn phải đồng chí, thậm chí đồng chí cho tới chết. Khi họ còn chung một nỗi sợ tự do dân chủ, họ còn tử thủ; khi họ có chung một quá khứ gây thù chuốc oán, họ phải tử thủ. Nhưng bi đát là chuột cống có thể gặm sườn chuột nhắt bất cứ lúc nào, vì đồng chí trong thời hậu cộng sản là một tình trạng nghĩa khác, nghĩa giải cấu. Đồng chí là đì chống.

Quyền lực của Đảng CSVN hiện nay muốn trường thọ, họ biết rõ cần bắt mạch và kê toa ở đâu. Trên thế giới chắc ít có dân tộc nào ám ảnh trường thọ bằng dân tộc Trung Hoa, Đảng CSVN cũng đang mắc bịnh đó, cho nên vẫn phải tiếp tục con đường rút ruột dân tộc để góp vốn vào công ty siêu cường trường thọ của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

A lô, ai muốn mua cổ phần dân tộc từ tập đoàn cai trị Đảng CSVN, coi chừng trở thành kẻ ngây ngô về thị trường quyền lực.

5/2009

nguồn: talawas.blog Nguyễn Quốc Chánh