“NẾU MUỐI MÀ NHẠT …”

Nếu muối mà nhạt đi, thì lấy gì ướp nó cho mặn lại được?” Lời Chúa Giêsu đã cảnh báo từ hơn hai ngàn năm trước, tới bây giờ tôi mới thực sự hiểu được ý nghĩa…

Cách đây ít lâu, tôi cũng đọc được tác phẩm “Pháo Đài Số” của Dan Brown khi Tankado cảnh báo trung tâm NSA của Hoa Kỳ bằng một câu “Khi hệ thống có thể giám sát tất cả các thông tin toàn cầu, thì ai sẽ giám sát các giám sát viên đó???”

Từ mẫu giáo cho tới năm cuối cùng của Đại Học, tôi đều được học các kiến thức về lịch sử cách mạng, lịch sử đất nước, ca ngợi về Đảng, về Bác về tất cả những công lao của các vị đối với đất nước, với dân tộc “Nhờ ơn Đảng, dân tộc ta đã chấm dứt 80 năm nô lệ dưới ách đô hộ của Thực dân Pháp và thoát khỏi ách xâm lăng của đế quốc Mỹ, hoàn toàn độc lập và toàn vẹn lãnh thổ” . Không thể phủ nhận được tất cả những công lao ấy, không thể phủ nhận những hi sinh xương máu biết bao người con của dân tộc đối với nền độc lập của đất nước. Chúng ta phải đời đời biết ơn họ.

Và cũng chính trong những năm Đại học, các Thầy cô cũng đã hé lộ ra nhiều những sai lầm của đảng và bác, rất nhẹ nhàng, và lúc đó, tôi cũng chấp nhận, ai mà chẳng phải có sai lầm, khuyết điểm. Sau đó thì, qua internet, tôi biết được nhiều hơn những thông tin mà được cung cấp trên các phương tiện thông tin đại chúng. Không chỉ những thông tin một chiều và là rất nhiều chiều, nhiều quan điểm. Các sự kiện được nêu ra cách trung thực hơn, để chính tôi nhận định, đưa ra ý kiến cho chính mình. Nhưng có lẽ, hệ thống giáo dục của Đảng ta đã làm được một điều là, nhồi nhét triết học Mác-Lênin đến mức là cho sinh viên, giới trẻ ghét tới mức không muốn quan tâm tới chính trị, tới xã hội mà chỉ biết làm công cụ làm kinh tế của Đảng. Thế nên, trong suốt những thời gian đó, tôi thờ ơ với chuyện chính trị. Tôi vẫn được tạo điều kiện học hành hơn rất nhiều người khác. Gia đình tôi không có xảy ra tranh chấp hay bị áp bức gì. Tôi ích kỷ nghĩ rằng, không cần phải quan tâm tới chính trị, vẫn có thể học hành yên ổn, làm việc kiếm tiền đảm bảo mức sống cho bản thân. Và tốt nhất là không nên quan tâm tới nó, vì để tránh vạ vào thân. Chỉ có không dính dáng tới chính trị, mới có thể học hành và làm việc yên ổn được… Và tôi vẫn đứng ngoài tất cả những diễn biến chính trị xã hội. Bỏ ngoài tai nhiều những lời kêu gọi, vận động dân tộc dân chủ.

Trước đây, và tới tận bây giờ, trong đất nước tôi có sự phân biệt đối xử với người có đạo-người Công Giáo. Hồi còn nhỏ, thì tôi thắc mắc và không thể giải thích được, rằng tại sao người ta lại ghét người có đạo, trong khi người có đạo lúc nào cũng hiền lành và ngoan hơn những người bên lương. Ông bà, bố mẹ, các cha cũng động viên là rồi mọi người sẽ hiểu mình và tôn trọng mình. Tôi chấp nhận với những suy nghĩ và lời giải thích đó. Giờ đây khi lớn hơn, đặc biệt là hồi năm thứ hai đại học được tiếp xúc với nhiều những nền tư tưởng triết học khác ngoài Mác-Lênin, tôi mới giải thích cho mình nhiều thứ. Tôi mới biết được rằng, sẽ không thể có hai tôn giáo lớn cùng tồn tại song song trên một đất nước (là tôn giáo Mác-Lênin và Công Giáo). Tôn giáo Mác-Lênin họ dùng tất cả những gì họ có là nhà nước, chính quyền, là quân đội, luật pháp, là cảnh sát cơ động và chó để làm bất cứ cái gì để đạt được mục đích của họ. Bởi vì, chỉ riêng với Công Giáo, họ không thể mua bằng tiền, bằng chức tước để có thể điều khiển, làm tay sai của họ.

Thủ đoạn xịt hơi cay!
Vụ việc Thái Hà và vụ tòa Khâm Sứ thời gian qua là những dịp để tôi hiểu rõ hơn về Đảng Cộng Sản. Nhà nước là tổ chức được lập ra để làm trung gian giữa mọi người, là người cầm cân đẩy mực trong các mối quan hệ giữa người dân trong đất nước. Cũng như thế, đất đai cũng phải có chủ sở hữu, nhà nước là người quản lý để đứng ra giải quyết các vụ tranh chấp giữa các chủ sở hữu hoặc nếu nhà nước có nhu cầu làm các công trình công cộng thì cũng phải giải quyết đền bù cách thỏa đáng nếu như không có sự tự nguyện của chủ sở hữu. Đất đai của Thái Hà và Tòa Khâm Sứ là sở hữu của Giáo Hội Công Giáo. Giáo Hội đã hiến tặng rất nhiều khu đất mà mình sở hữu cho các công trình công cộng phục vụ lợi ích của số đông dân cư như bệnh viện Xanh pôn, bệnh viện Đống Đa… Bởi vì đó cũng là mục đích của Giáo Hội Công Giáo. Còn đất đai ở Thái Hà thì sao? Một diện tích đất rất lớn nhà nước đã tự động chiếm và giao cho xí nghiệp Dệt Thảm Len nay là Công ty Cổ phần may Chiến Thắng hoạt động sản xuất thua lỗ, và sự dụng 1/10 diện tích đất, phần còn lại để cỏ hoang mọc um tùm và là điểm đến của những tệ nạn xã hội như nghiện hút… Và hành động cuối cùng là bán chác đất đai cho tư nhân để chia nhau. Còn khu đất ở Tòa Khâm Sứ, nhà hàng và vũ trường được dựng lên một phần nhỏ, còn phần lớn diện tích đất vẫn để cỏ mọc um tùm. Cũng như thế, khi phát hiện ra âm mưu xây cao ốc tư nhân trên khu đất, Giáo hội Công Giáo mới tiến hành đòi lại…

Yếu thế trên lý lẽ, Đảng Cộng Sản dùng quân đội và bạo lực, dùng cảnh sát cơ động và chó để đàn áp, để dành chiến thắng trên chiến trường bạo lực. Hôm chủ nhật tôi đi lễ ở nhà thờ Lớn, dự lễ Đức Mẹ Sầu Bi (21/9), tất cả mọi ngả đường vào nhà thờ đều có các chú cảnh sát giao thông, dân phòng chặn xe lại (chả biết các chú được nhân dân nuôi cho ăn, các nút giao thông đầy rẫy tắc đường thì chả thấy đâu, lại rỗi hơi đi vào các ngõ ngách để chặn xe. Các chú cơ động nữa, thấy vụ đánh nhau của các đầu gấu trên đường thì lẩn mất, thế mà có đôi trai gái ngồi ở ngang đường thì bốn năm chú tiến lại … “bảo vệ”, săn đuổi người không đội mũ bảo hiểm như săn bắt cướp …!!!???). Còn đê hèn hơn nữa là tất cả các điểm gửi xe gần khu nhà thờ đều được giáo dục để họ không cho những người đến nhà thờ gửi xe. Rồi giáo dân từ trước tới giờ không hề có hành động bạo lực, nổi loạn, thế mà Đảng phải huy động mọi lực lượng cảnh sát, công an, dân phòng, cả lực lượng cơ động (súng ống dắt đầy mình) và chó nghiệp vụ (chó cũng đen xì mà tôi thường cho cả lực lượng cơ động – cũng đen xì như chó– cũng trong hàng ngũ đó) để đối phó…

Tối hôm qua (21/9) tôi được một anh cho biết là tối nay Thái Hà sẽ xảy ra biến, nên ở lại làm trật tự với anh em tới 22g30. Và cảm giác như không thủ đoạn nào mà Đảng Cộng Sản không áp dụng nữa. Áo sinh viên tình nguyện mà tôi định chọn cho nhóm đợt đi tình nguyện Hòa Bình thì giờ được Đảng chỉ thị cho một số thanh niên mặc để gây rối từ hôm xịt hơi cay. Và tối qua thì xếp thành hai hàng dài để chửi bới, lăng mạ các cha, bà con giáo dân ra cầu nguyện. Đi giữa hàng mà tôi không thể hình dung được những lời tục tĩu bậy bạ như thế được phát ra từ những thanh niên rất trẻ, gương mặt sáng ngời, là tương lai của đất nước. Làm nền cho những hành động phá phách là bài hát Quốc Ca, Như có bác trong ngày vui đại thắng… Chả hiểu họ nghĩ gì, và những tác giả của những bài hát bất hủ kia sẽ có những suy nghĩ gì… Đấy là chưa kể những hành động đê hèn như đổ rác bẩn xung quanh khu tượng đài, đổ dầu trộn mắm tôm trước tượng đài…

Gần đây, khi suy nghĩ về kết thúc của hai vụ trên đây, tôi nhớ lại vụ thảm sát Thiên An Môn mà Đảng Cộng Sản Trung Quốc làm với mấy trăm ngàn sinh viên. Liệu có gì đó tương tự khi hàng trăm cảnh sát cơ động được huy động tới để đàn áp nhóm giáo dân đang cầu nguyện ôn hòa, không hề có bạo động. Rồi chính tay người thanh niên áo trắng kia cầm bình xịt hơi cay vào đám đông giáo dân đang đọc kinh cầu nguyện ôn hòa. Anh ta liệu còn lương tâm để nghĩ là chính những người bị xịt kia có con anh, mẹ anh và vợ của anh không để mà anh dùng chính những vũ khí được nhân dân đóng tiền để trang bị trong khống chế tội phạm…

Nhan đề bài viết của tôi: “Nếu muối mà nhạt … thì sẽ lấy gì ướp cho mặn lại”… Đảng Cộng Sản là đối tượng nắm quyền hành cao nhất trong đất nước ta. Tôn chỉ đặt ra của họ là sẽ hướng đến một nhà nước, chính quyền của dân, do dân và vì dân. Nhưng có lẽ, đó là trên lý thuyết. Ông Mác và ông Lênin cũng không thể hình dung được chính những người vận dụng lý thuyết của ông để cai trị, để đàn áp, để bóc lột nhân dân. Luật pháp lập ra để đem lại sự công bằng, nhưng khi các vị lãnh đạo vì luật pháp bị xung đột lợi ích cá nhân, thì họ có thể đưa ra nhiều những nghị quyết (nghị quyết 23 là một thí dụ) để bảo vệ cho lợi ích cá nhân của họ. Tòa án được lập ra để làm cân đẩy mực cho nhân dân, nhưng khi bị cáo chính là những vị quan tòa, những “SẾP” của thẩm phán, thì họ sẽ phải phán quyết thế nào. Cơ quan công an, cảnh sát được lập ra để bảo vệ nhân dân, thì bây giờ, chính lực lượng đó lại đi đàn áp chính nhân dân…. Vậy thì ai sẽ là người bảo vệ nhân dân, ai sẽ là người đứng ra để đảm bảo công bằng, trật tự xã hội.

“Nếu muốn mà nhạt thì sẽ lấy gì ướp cho nó mặn lại”

Tôi là người công giáo, tôi tin rằng, có một đấng tối cao sẽ giải quyết mọi sự theo lẽ công bằng, theo tình yêu thương đó là THIÊN CHÚA.