Hai Đám Tang Cho Những Người Đã Chết

Sau hơn một tuần lễ suy nghĩ, nàng quyết định gặp chuyên gia về tâm lý. Bà ta hỏi, nàng ngần ngại trả lời, rồi nói hết, nói tất cả những điều Tâm chưa bao giờ nói với ai, kể cả chính mình. Nàng nói hồi còn nhỏ lần đầu tiên hỏi mẹ, mẹ ơi, sao con không thấy bố? Chỉ vào tấm hình mầu của ông Thế đội khăn đống áo dài, mặt xương xương đang mỉm cười, nụ cười móm xọm, bà Thế nói với cô con gái út là bố bay lên trời rồi. Để làm gì? Ở trên đó vui hơn. Tâm nhăn mặt không hiểu. Bố của bạn Tâm mua cho nó con búp-bê mắt nhắm mắt mở. Tâm về nhà đòi mẹ mua búp-bê. Bà Thế lấy con búp bê của Hoa vứt bỏ trong tủ nhỏ bằng hai ngón tay đưa cho Tâm. Tâm cầm búp bê ném thẳng vào góc nhà, ngồi khóc, đòi bố.

Bà Thế một hôm ôm nàng vào lòng nói ngày mai cho Tâm đi sang Mỹ với chú Hòa. Nàng không chịu, đòi ở nhà với mẹ. Bà Thế nói ở bên Mỹ có nhiều búp bê mắt nhắm mắt mở, tóc vàng óng như tơ; bên Mỹ cũng có nhiều kẹo, có nhiều đồ chơi tha hồ cho con bán hàng trước sân nhà. Mẹ ơi, vậy mẹ có đi với con không? Mẹ... Mẹ sẽ qua Mỹ với con sau; bây giờ con đi với chú Hòa trước. Mẹ ơi, khi mẹ sang Mỹ, mẹ mang chị Hoa sang với con luôn nhé. Ừ! Mẹ ơi, mẹ nhớ sang Mỹ lè lẹ lên.

Mấy ngày hôm sau bà Thế mang bé Tâm giao cho người em ruột của ông Thế ở dưới Rạch Giá. Tâm ở với chú một tuần, rồi lên tàu. Bé Tâm lớn lên với chú, đợi chờ mãi, nhưng mẹ và chị Hoa không qua.

Chú Hòa của Tâm sống trên vùng đất lạ tự nhiên trở nên một người đàn ông mất tiếng nói. Chú nói tiếng Anh nghe như cọp nhai bắp rang. Chú xin đi làm ở tiệm ăn McDonald, không ai nhận. Chú ở nhà trông con cho vợ, nấu cơm, quét dọn nhà cửa. Thím Hòa, từ một người nội trợ biến thành người chủ gia đình. Thím đi làm. Thím ghi danh đi học tiếng Anh. Thím trở thành một người thiếu phụ ăn nói mặn mà duyên dáng. Đàn ông độc thân bám theo thím như đỉa. Thím ít khi có mặt ở nhà. Cả hai người chú và thím đều lột xác. Thím càng lịch lãm giao thiệp rộng bao nhiêu, chú càng ấm ớ cô đơn bấy nhiêu. Hai năm sau ngày đặt chân lên vùng đất mới, chú Hòa bị ung thư phổi, chết đi để lại hai đứa con và một đứa cháu.

Thời gian đầu tiên, có chú, những lúc bé Tâm khóc đòi về Việt Nam với mẹ, chú ngọt ngào dỗ dành. Chú nheo mắt chọc cô cháu gái là con mèo mít ướt. Chú mất đi, Tâm không khóc nữa. Đi học về, Tâm nhốt mình trong phòng học bài. Càng lớn Tâm càng ít nói. Càng lớn Tâm càng học nhiều hơn. Cuối năm trung học, Tâm nhận được học bổng của trường đại học MIT. Tâm rời nhà của thím, mang theo tấm hình của chú Hòa chụp hôm đám cưới; chú, áo vét đen, cổ cài nơ, miệng móm tươi cười bên cạnh ông Thế.

Bác sỹ đề nghị Tâm viết nhật ký. Hồi tưởng lại những chuyện của quá khứ, nàng nước mắt ngắn dài dựng lại cả một khoảng thời gian từ ngày rời đất mẹ. Viết được gần một trăm trang giấy đánh máy, Tâm in ra đọc lại. Nàng ra sân nhà, đặt những trang giấy vào bếp than nổi lửa đốt cháy. Hình ảnh của ông Thế, chú Hòa nhập nhòe trong ngọn lửa; ông Thế đầu đội khăn đống mặc áo thụng xanh mỉm cười với Tâm; chú Hòa cổ cài nơ nheo nheo mắt với cháu gái. Trong ngọn lửa Tâm thấy thấp thoáng hình ảnh cô bé gầy còm đen thui ngồi khóc một mình bên bờ biển Galang. Ngọn lửa cháy bùng lên thiêu đốt thổi khô những giọt nước mắt của người con gái.

Cầm ly nước lạnh, Tâm uống một ngụm dài. Đứng dậy, nàng tắt đèn nhà bếp, chui vào nằm cạnh Hoa.

Mặt trời bình minh chiếu xiên xiên qua khung cửa đánh thức Tâm dậy. Nàng bước ra ngoài nhà bếp,

— Chị làm cà-phê cho ai vậy? Anh Dương hả? Cho em một ly cà-phê đen được không?

— Mày mới dậy hả? Ăn sáng trước hay uống cà-phê trước?

Nhìn quanh, Tâm nói khẽ,

— Cho em một ly cà-phê rồi em với chị đi lên chùa.

Hoa dừng tay, quay một vòng, trợn mắt nhìn Tâm. Tâm nhìn chị, chờ đợi, mặt buồn thiu. Hoa mở miệng tính nói, nhưng dừng lại. Hoa đi tới, đưa ly cà-phê cho Tâm, tay kia vuốt tóc em gái,

— Ngồi đợi chị một chút. Uống cà-phê đi. Chị vô phòng thay áo dài.

Tâm đứng nhanh lên, lắc đầu, bỏ lại ly cà-phê trên bàn,

— Mang ly cà-phê theo. Em cũng thay áo. Chị cho em mượn áo dài của chị được không?

Tâm dừng lại, ngần ngừ,

— Chị... Chị có miếng vải… vải trắng không?

— Để làm gì?

Trên chùa Quan Thế Âm, Tâm xin sư trụ trì làm một lễ giải oan cho đứa con chưa chào đời của nàng.

Quỳ trước điện Phật thơm ngát hương trầm, Tâm đầu quấn khăn tang trắng nhạt nhòa nước mắt nói với đứa con nàng chưa hề thấy mặt. Tâm nói không phải mẹ muốn bỏ con, con trai của mẹ. Mẹ muốn gồng mình chịu đau mang con ra đời. Mẹ muốn con đỏ hoe khóc oe oe trong vòng tay mẹ. Mẹ muốn bế con trong tay. Mẹ nựng. Mẹ hôn. Mẹ bẹo đôi má mập mạp ửng đỏ sữa thơm. Mẹ muốn con khóc đòi mẹ những khi tròn miệng ngáp ngắn ngáp dài sau một giấc ngủ say. Mẹ muốn con khóc đòi thay tã mới. Mẹ muốn con mọc răng, ấm đầu nóng sốt; mẹ bồng con lên, mẹ bế trong lòng, đầu con gục vào vai mẹ, nước mắt nước mũi của con vương vãi trên cổ trên lưng áo của mẹ. Mẹ muốn con cười móm mém hở lợi u ơ nói chuyện. Mẹ muốn con bám ghế, bám giường lẫm chẫm đi, vừa đi con vừa toét miệng cười, bàn tay mập mạp ngắn ngủn đập đập đôi chân cong vòng mừng vui thích thú. Mẹ muốn con mặc áo thụng xanh, đầu đội khăn đống khi con lên sáu, mẹ dẫn con đi chúc tuổi bà ngoại. Mẹ muốn con khoác áo vét, thắt nơ khi con lên mười, mẹ chở con tới nhà hàng ăn tiệc cưới. Mẹ muốn nhìn thấy con vươn cao từng phân. Mẹ muốn ngắm nhìn con râu mọc lưa thưa trên mép bước vào đời. Mẹ muốn trong nhà nhộn nhịp tiếng chuông điện thoại của bạn con, bạn trai bạn gái. Mẹ muốn tất cả. Mẹ muốn được làm mẹ của con. Mẹ muốn con là con trai của mẹ.

Bố từ chối sự hiện diện của con. Mẹ thất vọng. Mẹ hụt một hơi thở. Mẹ đau nhói trái tim. Mẹ giận. Mẹ sợ dư luận. Mẹ trở thành ích kỷ. Mẹ quên đi con trai của mẹ. Và mẹ bỏ con như hồi xưa ông ngoại và ông trẻ bỏ mẹ, như hồi xưa bà ngoại đẩy mẹ ra khỏi vòng tay. Lỗi tại mẹ! Tất cả tại mẹ!

Nhang thơm bay lên lung linh trước điện Phật. Trong làn nước mắt, Tâm thấy Đức Phật mở miệng cười với nàng, nụ cười từ bi, nụ cười khoan dung, nụ cười độ lượng.

oOo


Thứ Sáu, cuối tuần, Tâm đi với mấy người bạn gái từ hồi trung học ăn tối tại quán Apple Bees. Cả bọn sau đó dẫn nhau tới quán rượu có sàn nhảy. Tại quán rượu Tâm gặp lại Dave, người tình một thuở.

— Hêlô, Tammy?

— Hêlô, Dave.

— Tammy lúc nào cũng đẹp rực rỡ như nàng tiên.

Vừa nói Dave vừa ghé sát miệng vào tai của Tâm. Tâm nghiêng người né tránh miệng cười cười. Dave khựng lại,

— Hơn một tháng rồi, anh gọi em mà không thấy ai nhấc điện thoại. Nè, đừng có nói là em về Việt Nam thăm nhà nhé. Có chuyện chi không cưng. Nói cho anh nghe đi. Chiều nay anh gọi một lần nữa tính rủ đi coi phim. Nhưng vẫn không có cưng ở nhà. Anh buồn thiu. Tới nhà em, gõ cửa. Không có ai ở nhà. Nhớ cưng quá, anh tới đây, tìm kiếm em.

Tâm nhìn Dave, cũng khuôn mặt đó một thời đã hớp hồn nàng. Một thời nàng say rượu với những lời ngọt ngào của người thanh niên con cháu Sadducee. Nhìn miệng Dave móm xọm, Tâm không một chút lay động. Hết rồi Dave ơi. Hết rồi một thời đắm say. Hết rồi một khoảng thời gian em mê mệt. Dave ơi! Bây giờ cỏ non lại tiếp tục vươn cao màu xanh sau khi tâm hồn của em bị những trận cuồng phong thổi qua cày nát. Cám ơn Dave cho những ngọt ngào một thuở. Cám ơn đã từ chối không cho em choàng khăn voan mặc áo dài trắng. Cám ơn đã cho em một cơ hội để em biết rằng em không yêu anh như em đã từng nghĩ rằng em yêu anh tha thiết. Cám ơn Dave đã tới quán rượu tối nay để em gặp lại anh một lần nữa, để em biết rằng trong cuộc đời của em, anh chỉ còn là một bóng mờ. Dave ơi! Bây giờ em đang tìm kiếm hạnh phúc mới. Hy vọng rằng em sẽ tìm ra được một tình yêu mới, tình yêu chân thật hơn●

www.nguyentrungtay.com