CHỖI DẬY VÀ ĐI TỚI
“Ta sẽ trở lại nhà ta, nơi ta đã ra đi”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Ta sẽ trở lại nhà ta, nơi ta đã ra đi”, một câu nói êm ái mà thoạt nghe, chúng ta ngỡ là của Chúa Giêsu; thế nhưng, khá bất ngờ, đó là câu nói của thần ô uế một khi nó đã bị trục xuất ra khỏi một ai đó. Chúng ta dừng lại với chi tiết Tin Mừng này để thấy rõ mối hiểm nguy của một tội thường phạm.

Một tội thường phạm là tội mà chúng ta có thể phạm đi phạm lại nhiều lần; với nhiều người, đôi khi, họ phải đấu tranh suốt cả cuộc đời cũng với một tội này. Và mỗi lần phạm tội, chúng ta quyết tâm, đi xưng tội và vượt qua nó. Xưng tội xong, chúng ta vui mừng; thế nhưng, chẳng bao lâu sau, chúng ta lại rơi vào tội đó. Đây là một cuộc chiến dai dẳng mà hầu như ai trong chúng ta cũng đã trải nghiệm ít nhiều; với không ít người, cuộc chiến này có thể gây nhiều thất vọng, vì họ không đủ quyết tâm ‘chỗi dậy và đi tới’.

Qua Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cho biết, ma quỷ không dễ gì để mất một linh hồn mà trước đó nó đã chiếm cứ; nó sẽ trở lại, rủ thêm bảy tà thần khác, hung dữ hơn trước và sẽ giành giật, sẽ tấn công linh hồn một cách ác liệt hơn, “Ta sẽ trở lại nhà ta, nơi ta đã ra đi”. Kết quả là, một số người rốt cuộc, đã đầu hàng và không còn cố sức để vượt qua hầu có thể ‘chỗi dậy và đi tới’; đó là một sai lầm nghiêm trọng. Một số khác thì chiến đấu chiếu lệ, chứ không quyết liệt, hầu yên lương tâm và ma quỷ vẫn vờ vịt thả lỏng; chúng đợi cho đến giây phút người ấy hấp hối để kéo đến một đạo binh, đánh phủ đầu… hầu thuyết phục rằng, Thiên Chúa không xót thương, Thiên Chúa không tha thứ và linh hồn sẽ ngã gục một cách dễ dàng; đó cũng là một sai lầm chết chóc.

Trong đời sống thiêng liêng, đối với một tội thường phạm, chúng ta cần nắm vững một nguyên tắc quan trọng; đó là, càng sa đi ngã lại với một tội cụ thể nào đó, quyết tâm của chúng ta để vượt thắng nó càng phải sâu sắc hơn, quyết liệt hơn. Việc vượt qua tội lỗi này có thể khá đau đớn và vô cùng khó khăn nhưng nó nhất thiết phải như thế, vì lẽ, nó đòi hỏi một sự thanh tẩy tâm hồn sâu sắc tận căn; đồng thời, cũng đòi hỏi một sự khuất phục hoàn toàn của tâm trí, và ý chí mỗi người trước Thiên Chúa. Tắt một lời, chúng ta phải tín thác hoàn toàn vào lòng thương xót của Thiên Chúa, Đấng sẽ giúp chúng ta mỗi ngày kiên cường để ‘chỗi dậy và đi tới’ hầu vượt thắng nó. Nếu không có sự quyết tâm cũng như sự khuất phục mang tính thanh luyện này, chúng ta sẽ rất khó để vượt qua những cám dỗ ngày càng tinh vi hơn của ác thần. Đây là hành trình của một người leo núi: vấp ngã, ‘chỗi dậy và đi tới’; đây cũng là một hành vi đức tin của một người không cậy sức mình nhưng cậy vào sức mạnh và lòng thương xót của Thiên Chúa; đồng thời, gia tăng cầu nguyện và kêu van sự cầu thay nguyện giúp, đỡ nâng của triều thần thánh và những tâm hồn tốt lành thánh thiện.

Một con chuột rơi vào hũ gạo, gạo trong hũ vẫn còn một nửa; thoạt tiên, sự cố ngoài ý muốn này khiến nó hơi lo lắng. Nó tìm cách nhảy ra; nó nhảy lên nhảy xuống từ sáng đến chiều, nhưng lần nào, nó cũng chỉ xém thành công. Sau một ngày, nó cảm thấy mệt mỏi và không còn muốn cố sức để nhảy ra nữa; ý tưởng bỏ cuộc vừa chớm nở, lạ thay, nó nhận thấy một cảm giác dễ chịu chợt đến. Thế là quên hết mối hiểm nguy, nó bắt đầu một cuộc sống an nhàn, ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn. Chẳng bao lâu, hũ gạo cạn kiệt, bấy giờ chuột mới phát hiện rằng, mình sắp chết; và giờ này, nó rất muốn thoát ra; nhưng nó biết, đây là điều không thể, vì đã quá muộn.

Anh Chị em,

Cảm giác dễ chịu chợt đến của con chuột cũng là hạnh phúc ảo chúng ta thường gặp khi phạm tội. Thế nhưng, với Thiên Chúa, không bao giờ là quá muộn; chỉ sợ chúng ta tuyệt vọng khi cho rằng, mình đã muộn và buông xuôi. Chúa Giêsu, Đấng rất mực xót thương; Ngài biết thân phận con người mỏng manh, dễ sa đi ngã lại, nên Ngài mãi thứ tha. Đức Phanxicô nói, “Thiên Chúa không biết mỏi mệt khi tha thứ, chỉ sợ con người không đủ kiên nhẫn để xin Ngài xót thương”. Đừng ngần ngại, dù ở trong tình trạng nào, chúng ta cũng hãy ‘chỗi dậy và đi tới’. Kìa, Chúa Giêsu đang đợi chúng ta!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin xót thương con; với ơn Chúa, con tin, con sẽ đủ sức ‘chỗi dậy và đi tới’, với điều kiện, con sẽ chỗi dậy ngay hôm nay”, Amen.

(Tgp. Huế)