CÓ LỚN QUÁ KHÔNG EM

Cuộc đời,
Ai mà không có những ước mơ.
Mơ để đợi chờ,
Mơ nuôi hy vọng !
Bước mẹ đi chợ về, em mơ em ngóng,
Con trai : chỉ vài viên kẹo ú,
Con gái : một chiếc áo mới tinh.
Con nhà nghèo, mơ đủ chuyện linh tinh.
Mơ bát canh ngon, mơ nồi cơm trắng.
Chút hạnh phúc nhỏ nhoi xin đừng xa vắng,
Những tiếng chuông chiều, một giáo đường xinh.
Mơ mỗi chiều về rộn rã lời kinh,
Mối sáng Chúa Nhật áo dài đi lễ.
“Chiếc áo cũ em mang” bây giờ quá tệ,
Mấy mươi năm rồi,
nhà thờ em rách nát thảm thương.
Gió bấc lạnh mùa đông,
Xào xạc mưa rơi qua những đêm trường,
Chen chúc nhễ mồ hôi,
Vẫn ca hát giữa con nắng hừng mùa hạ…

Xem Hình

Bao thế hệ qua rồi,
Một ước mơ chung đâu có gì xa lạ,
Ngôi nhà thờ em sẽ mặc chiếc áo mới tinh.
Để như cô dâu trong tiệc cưới linh đình,
Mỗi bước lên đền bà con rộn ràng như mở hội.

Có lớn quá không em,
Bởi có ước mơ nào mà không ươm mầm tuyệt đối.
Một ngôi nhà thờ mới đâu phải chuyện xa vời.
Chỉ phải tội con nhà nghèo,
Nên “chiếc áo mới” vẫn luôn là niềm mơ ước xa xôi.
Nhưng với niềm tin,
Em à ! Ước mơ luôn mang niềm hy vọng !

Sơn Ca Linh
11/10/2018