BUÔNG BỎ, LẪN LỘN BUỒN VUI
Thấy Đức Giêsu đi ngang qua, Gioan lên tiếng nói, “Đây Chiên Thiên Chúa!”. Hai môn đệ nghe ông nói, liền đi theo Ngài!”.

Cecil Rhodes, người có công mở mang và thiết lập một đế chế ở châu Phi. Thế nhưng, đây là lời trăn trối của ông khi hấp hối: “Tôi đã làm quá ít, còn quá nhiều việc phải làm! Và cuối cùng, phải ‘buông bỏ, lẫn lộn buồn vui!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

Không như Cecil Rhodes, “Tôi đã làm quá ít, còn quá nhiều việc phải làm!”, Tin Mừng hôm nay cho thấy, Gioan đã làm ‘việc phải làm’ một cách tuyệt vời! Vào một thời điểm thích hợp, Gioan dẫn những môn đệ đầu tiên của mình đến với Chúa Giêsu, “Thấy Đức Giêsu đi ngang qua, Gioan lên tiếng nói, “Đây Chiên Thiên Chúa!”. Hai môn đệ nghe ông nói, liền đi theo Ngài!”. Gioan đã ‘buông bỏ, lẫn lộn buồn vui!’”.

Hãy tưởng tượng nếu Gioan yêu thích sự hâm mộ từ phía mọi người, đến nỗi giữ nó cho riêng mình! Hãy tưởng tượng nếu Gioan quyết định làm “vua” theo quân bài đã sắp! Hãy tưởng tượng nếu Gioan không hướng người khác đến với Chúa Giêsu! Tất nhiên, đó không phải là những gì đã xảy ra! Điều xảy ra là Gioan đã hoàn thành vai trò tuyệt vời khi đùn đẩy những người này đến với Chúa Giêsu vào một thời điểm chín muồi, mặc dù phải ‘buông bỏ, lẫn lộn buồn vui!’”.

Ở một mức độ nào đó, Gioan cảm thấy mất mát khi những môn đệ bỏ đi. Thế nhưng, bất kỳ một trải nghiệm mất mát nào vì Chúa, rồi cũng được đền bù, biến đổi và được xoa dịu bởi một niềm vui lớn hơn; bởi lẽ, chúng ta đang hoàn thành mục đích đời mình. Đó cũng là ơn gọi của bạn và tôi, ‘được gọi để hướng người khác đến với Chúa!’. Thật dễ dàng để cống hiến, dễ dàng để ‘hút’ mọi uy tín về phía mình; nhưng một khi thoả mãn với điều đó, thật khó để chúng ta buông bỏ! Đang khi tình yêu đích thực của người môn đệ Giêsu thì luôn vị tha; luôn tập trung và hướng người khác về Ngài. Vì thế, khi kín đáo dun giủi hai môn đệ giỏi nhất đến với Chúa Giêsu, sự khiêm nhường của Gioan ngời sáng. Gioan chấp nhận một sự thật rằng, với Ngài, bản thân Gioan phải bước sang chặng thứ hai, chặng ‘buông bỏ, lẫn lộn buồn vui!’”.

Thật thú vị, bài đọc thứ nhất hôm nay bắt đầu với một đề nghị, “Đừng để ai làm cho anh em đi lạc đường”. Chúng ta có nguy cơ làm cho người khác đi lạc khi giữ họ lại cho mình. Gioan không làm điều đó; trái lại, đẩy họ về phía trước, phía Chúa Giêsu, “Đây Chiên Thiên Chúa!”. Và chính cuộc gặp gỡ cá nhân của họ với Chúa Giêsu đã biến họ nên môn đệ của Ngài; chúng ta đừng quên, “Hãy đến mà xem!”, Chúa Giêsu đã đích thân gọi họ.

Anh Chị em,

“Đây Chiên Thiên Chúa! Đây Đấng Xoá Tội Trần Gian!”. Con Thiên Chúa đã buông bỏ thiên đàng để nên Chiên Xoá Tội và Ngài đã được cả thế giới và Ngài đã trở nên tấm gương ngời sáng cho con người mọi thời. Phần chúng ta, có thể sẽ rất khó nếu chúng ta chỉ tìm kiếm vinh quang của Thiên Chúa và lợi ích cho tha nhân; vì lẽ, trái tim chúng ta dễ dàng gắn bó với người, với vật, với các lĩnh vực, với sự chú ý mà chúng ta có thể nhận được từ những gì chúng ta làm - dù đó là trong nghề nghiệp, trong cuộc sống riêng tư, trong giáo xứ hay trong một tổ chức đạo đức tình nguyện. Tuy nhiên, nếu thực sự muốn làm theo ý muốn của Thiên Chúa, chúng ta phải biết khi nào thì nên buông tay. Như Gioan, điều duy nhất chúng ta nên hoàn toàn tập trung vào là “Cần Chúa lớn lên, còn tôi nhỏ lại!”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, ‘ôm lấy’ một cái gì đó, một số người nào đó thì luôn luôn dễ chịu; xin giúp con hiểu rằng, con chỉ trở nên vĩ đại một khi biết buông bỏ, cho dù ‘buông bỏ, lẫn lộn buồn vui!’”, Amen.

(Tgp. Huế)