Những Vần Thơ Trên Đồng Xanh



Đồng Xanh Thơ - Xuân Đinh Hợi

THƠ LÊ HỒNG BẢO

NÓI VỚI EM

Đi giữa cuộc đời – Ta là người điên

Buồn: Khóc – Vui: Cười theo cảm tính

Đâu biết giấu mình như người tỉnh

Không hiểu nghĩa hận thù – chỉ biết Yêu



Ta như ngọn gió nhỏ liêu xiêu

Chỉ đủ sức làm lắt lay ngọn cỏ

Nên không dám khoe mình là Gió

Ngại cây cao bóng cả nhạo cười



Ta thấy mình như đứa trẻ mồ côi

Chưa đủ gợi nơi người lòng trắc ẩn

Nên lắm khi đâm ra buồn giận:

-Sao Trời không ban khuyết tật cho mình?



Ta như loài phù du sống kiếp phiêu sinh

Trót bềnh bồng nổi trôi nơi viễn xứ

Thèm một lần mắt môi em giận dữ

Để lúc ra đi đỡ nặng lòng!



Ta chỉ là con suối đổ về sông

Mong đem chút ngọt lành cho Em tắm mát

Có bao giờ Em nghe suối hát:

Về ngọn nguồn bé nhỏ tinh khôi?



TÌM …



Tôi mày mò từng con chữ khắc họa tim mình

Vần bằng là tôi – vần trắc là em đấy

Mực đã cạn dòng – thơ còn nguyên dấu tẩy

Có nỗi buồn chưa biết cách chấm câu



Tôi pha Tình Yêu lên bảng màu

Dịu dàng màu xanh – hờn ghen màu đỏ

Thói khoa trương đóng khung trên vải bố

Sự thật thà chưa hòa được “gam” chung



Tôi dấu nỗi đau sau tiếng tơ đồng

Nhịp Sáu Tám vội vàng – Ba Tư đều đặn quá

Và nốt lặng bỗng dài hơn tất cả

Tiếng thở dài thay tấu khúc Intro…



Tôi lầm lũi đường trưa – con đường xưa

Tìm mùa Thu áo vàng em ở đó

Nắng ứa tràn – tàn me xanh lặng gió

Góc phố bồi hồi –

Tôi lại gặp

… một mình tôi!



NÀO AI BIẾT



Trong những ngày nắng lửa

Tóc em là bóng mây

Trong cơn mưa lầm lũi

Nụ cười em đâu đây



Những đêm sương buốt giá

Anh nhớ mãi vòng tay

Đời đôi khi cạn kiệt

Ánh mắt em đong đầy



Với anh – Em là tất cả

Thế mà em đâu có hay

Thuyền em giờ neo bến lạ

Dòng đời anh mãi vần xoay



Thôi cứ nhìn nhau hờ hững

Chuyện đời còn đó Rủi – May

Nào ai biết trong yên ấm

Vẫn chắt chiu nhiều đắng cay



Nào ai biết trong cuộc rượu

Có người tỉnh giả vờ… say!



ẨN DỤ



Đã có lúc anh trơ thân củi mục

Giấu vào mưa ẩm ướt trái tim mình

Em – cơn giông vô tình mang tiếng sét

Anh trăn mình ngún trong nỗi lặng thinh



Có lúc anh vùi mình đá cuội

Dòng đời anh mặc kệ nông sâu

Em – cơn lũ phủ tràn sông suối

Anh rùng mình, kỷ niệm bám như rêu



Em vẫn hồn nhiên như cơn gió

Rong chơi trên những ngọn cây xanh

Một lần tình cờ sà xuống cỏ

Phút lạnh lùng – rệu rã cả đời anh



Sao em không chỉ là tia nắng

Sưởi ấm trong anh nỗi đợi chờ

Dẫu đêm dài anh vẫn luôn hy vọng

Mỗi sớm mai lại được… ngẩn ngơ!



LỜI CỎ



Tôi ngồi lặng nghe cỏ hát

Lời thầm của trái tim mình

Nắng vồng lên màu xanh biếc

Bạc dần nỗi nhớ chênh vênh



Thảng thốt nghe như cỏ gọi

Một thời rối cả vào nhau

Đã sang mùa còn tự hỏi:

- Gỡ rồi sao vẫn còn đau?



Chiều nghiêng theo lời cỏ kể:

Giọt sương mai – cổ tích buồn

Thân mềm nâng niu không dễ

Nặng lòng khoảnh khắc rồi… buông!



Tôi muốn đưa tay can gió

Đừng xao xác ngọn vô tình

Cong cong một đời lá cỏ

Ngổn ngang câu mãi bóng mình!



Lê Hồng Bảo



THƠ MICAE CAO DANH VIỆN



NÀNG NGHÈO



Có phải đôi ta bén duyên tình

Mà nàng muôn thưở vẫn kiên trinh

Theo bước đời ta muôn vạn nẻo

Mà ở trong ta nhớ bóng hình !



Ta trốn nàng, lên núi đốt than

Ta về phố thị quảy gánh hàng

Ta thân hành khất! ta vỡ nợ!

Mỏi gối chồn chân vẫn thấy nàng!



Ta chẳng thể nào yêu nàng đâu!

Nàng theo ta mãi ta bạc đầu



……………………………………



Nàng bảo rằng ta, cái gã khờ

Cái phúc bên ta sao còn mơ

Người nghèo ban Chúa! sao chạy trốn

Sao chẳng tương quan để mà nhờ!



Nàng bảo yêu nàng ta sẽ vui

Chẳng vướng bận chi bụi trần đời

Có ai mang của về quê thật

Anh xác ngày mai cũng chôn vùi



Nàng bảo cùng nàng sống đời yêu

Để giống ngày xưa! Một Đấng nghèo

Cho đi tất cả mà dư giả

Thành nguồn sung mãn,Thập Tự treo!



………………………………………..

Không phấn không son dáng nàng nghèo!

Tâm hồn thanh tịnh, trí trong veo!

Ơ lạ! Nàng nghèo xinh đấy chứ!

Duyên dáng dịu dàng cũng đáng yêu!



Nàng dẫn ta về Đấng quan phòng

Hồn ta yên ả tựa dòng sông

Gặp gỡ bạn ta! Niềm vui quá!

Nên mối tương quan lòng với lòng.

25.9.05



CHỊ KHIÊM NHƯỜNG



Chị như cô tấm ngày xưa

Hay như cô Lọ Lem vừa xiêm y

Chị là cô gái xuân thì

Đoan trang đức hạnh nhu mì nết na



Chị xinh mà chẳng kiêu sa

Áo thêu tơ sợi từ Cha Quan Phòng

Lưng ong thắt dải Cậy Trông

Yếm đào thắm đỏ là lòng thương yêu



Tay dâng hy lễ huyền siêu

Kết tinh từ mỗi mỗi chiều hy sinh

Hài cong vững chãi đức tin

Dù hồng phó thác kiên trinh bóng hồng



Theo chàng chị kết tình nồng

Ngựa ô xe kiệu chở lòng trung trinh

Về dinh chị kết cuộc tình

Để cho hạ giới, thiên đình hôn nhau



Chị chung thủy mối tình đầu

Cầu tre Thập Tự, nhịp cầu Mão Gai

Vì yêu chị cứ miệt mài

Như con se sẻ hát bài tịch dương



Tôi về tập hát cung thương

Để tin cậy mến khiêm nhường lên ngôi

Chị khiêm Nhường, bạn chúa trời

Sinh muôn nhân đức truyền đời giòng tông



Chúa viết thẳng trên đường cong

Tôi xin mở rộng cõi lòng khiêm nhu

Chúa ơi! mãi đến ngàn thu

Con tin chúa viết hai từ :Yêu Thương.



Cám ơn bà chị khiêm nhường……



15.8.06

ANH BỆNH TẬT



Chiều rơi xuống từng giọt

Anh về theo tuổi đời

Không vội vàng thánh thót

Không hẹn hò xa xôi



Anh đi cùng Cứu Chúa

Mang đinh sắt mão gai

Trên thập tự đường dài

Cho tôi cùng hiến tế



Trong cơn đau nhục thể

Tôi thẩm được nỗi đau

Cùng với Đấng cứu Thế

Tình yêu tôi xanh màu



Anh cứ lằng lặng thế

Để tôi được đồng công

Anh cùng tôi dâng lễ

Tạ ơn Đấng Quan Phòng



Cám ơn anh bệnh tật

Cho tôi trọn nghĩa yêu

Trong chặng đường lữ khách

Con cám ơn Chúa nhiều.

08.8.06





NGƯỜI NGHÈO, BẠN CỦA CHÚA



Chúa muốn con làm người nghèo, bạn Chúa

Nên để con tay trắng giữa nhân sinh

Chỉ để con chiếm hữu một mối tình

Còn tất cả là phân tro rác rưởi…



Chúa không chê con nghèo hèn rách rưới

Nhưng Ngài ban ơn phó thác khiêm nhu

Trong tình Chúa con thanh luyện từ từ

Để giống Chúa trên đường yêu Thập Tự



Chúa thiết tha lời gọi mời tình tứ

Đến với Ngài xây đẹp mối tương quan

Từ đơn sơ đến sâu thẳm thành toàn

Và đan quyện cùng nhau nên thánh thể





Chúa giúp con chu toàn đời dương thế

Dẫu biết rằng thuyền dương thế chông chiêng

Nhưng vì yêu con phải được nát nghiền

Để tái tạo cho nên con người mới.



Và lạy chúa! con bây giờ sám hối

Đã bao lần mơ ước của phù vân

Mà quên đi khoảng cách rất gần

Là hạnh phúc làm người nghèo! Bạn Chúa!



28.9.05





TÌNH YÊU TÔI VÀ CON CHIM SẺ 1



Ngày 03-4-2005

Ngày ĐTC Gioan Phao-lô 2 Vượt qua





Con chim sẻ chiều bay về bên tổ

Hót râm ran trên mái ngói nhà thờ

Đời hồn nhiên thánh thiện ngây thơ

Trong ân đức Tình Yêu nhà của Chúa



Một ngày sống tôi bôn ba chợ búa

Đến chiều về chưa kịp hết lo toan

Ngày lại ngày sao vẫn mãi bất toàn

Mà tình Chúa vẫn tròn đầy theo bước



Nửa đời người tính toan mất được

Cả hai chiều Chúa luôn ở cùng tôi

Chúa đem tôi ra khỏi những bất toàn

Và dìm xuống cho tôi tròn phó thác.



Càng suy chiêm tôi ngỡ ngàng kinh ngạc

Tình Yêu Ngài xuyên suốt cuộc đời tôi

Hai chữ thôi ! học mãi vẫn chưa rồi

Tình yêu ! Chúa yêu tôi ! là tất cả !



Chúa dạy tôi yêu: tình yêu cảm tạ

Để yêu trọn đời thánh chức làm con

Yêu cả những khi tôi kẻ bất toàn

Vẫn biết lăn vào trái tim phụ tử



Chúa dạy tôi yêu: tình yêu tha thứ

Tôi đụng chạm vào tình Chúa xót thương

Chúa chỉ cho tôi Máu, Nước, Cạnh Sườn

Để thanh tẩy sạch tội đời nhân thé



Chúa dạy tôi tình yêu nhiệm thể

Đặt tôi vào hàng dân thánh nhiệm sinh

Tôi ăn no, tôi uống thỏa tình

Thánh Thể Tình Yêu- Nguồn ơn Cứu Độ



Chúa dạy tôi yêu tình yêu đau khổ

Để chết với Ngài và để Phục Sinh

Yêu Chúa tôi xin dâng hiến chính mình

Để Chúa thành toàn tình yêu vĩ đại



Lạy Chúa!

Chiêm ngắm tình yêu Ngài

Con thấy mình nhỏ lại

Đến chẳng là gì trong khối tim yêu

Nhưng con vẫn tin là có một tín điều

Trong khối tim con, có nơi con cư ngụ



Con chim sẻ chiều về nơi ẩn trú

Con rong hoang, chiều về trái tim yêu

Xin cho con tin tưởng như tín điều

Trong nhà Chúa là nơi con vĩnh ngụ



TÌNH YÊU TÔI VÀ CON CHIM SẺ 2



Mỗi sáng mai con tìm về nhà Chúa

Nghe lòng mình dịu vợi nỗi lo âu

Lời Hồng Phúc- Lời an ủi ngọt ngào

Bánh Trường sinh- con hưởng dùng no thỏa



Một ngày sống với muôn vàn phép lạ

Chúa với con cùng gánh vác nhân gian

Con với Chúa cùng hướng tới thiên đàng

Cây hạnh phúc trổ muôn hoa hạnh phúc



Con thả lòng đời mình trong ân đức

Để Thánh Ý ngài tô vẻ mặc nhiên

Chúa mở rộng trái tim rất nhân hiền

Con lặn hụp thỏa thuê tình yêu mến



Chúa muốn con đơn hèn như ngọn nến

Cơn gió đời làm ánh lửa lung linh

Cứ tiêu hao theo dòng chảy hy sinh

Và kiên vững nóng lên tình yêu Chúa



Chúa muốn con cành hoa cần tỉa sửa

Uốn nhánh đời vừa đúng độ cong nghiêng

Nếm chút gian truân cho hoa phớt sắc hồng

Rồi mới được đem về dâng hiến lễ



Chúa muốn con hồn nhiên như chim sẻ

Trong nhà Người, tổ ấm cuộc đời con

Ngày qua ngày vẫn khúc hát véo von

Trong tin tưởng khiêm cung và phó thác



Lạy chúa con ! con tin và hoan lạc

Bởi vì Ngài cùng đích cuộc dương gian

Ngày qua ngày con xin mãi vuông tròn

Trong chức phận- nhờ vào tình yêu Chúa.



Lễ St. Rosa Lima

Mic. Cao danh Viện





THƠ MARIA TRANG LÊ



BẢN TÌNH CA DÂNG CHA



Con hát cho Cha nghe

bài tình ca

Cha vui không

khi con cất giọng

Được phụng sự Cha

thật là hạnh phúc

Nhưng vui nhất

vẫn là đẹp Ý CHA

Lời ca thiết tha

xin Cha thương truyền dạy

Tâm tình hiến dâng

xin hướng dẫn cho con.



Maria Trang Lê



THƠ VŨ THỦY

Vũ Thủy, một người khiếm thị, chấp nhận Thập Giá cuộc đời như một quà tặng của Thiên Chúa. Chị viết:“Con lấy nguồn thi hứng từ lời của Chúa: "Hãy mang lấy ách của Ta vì ách của Ta thì êm ái và gánh của Ta thì nhẹ nhàng..." (pm cao huy hoàng giới thiệu)

MÓN QUÀ CỦA THƯỢNG ĐẾ

Vừa chập chững bước vào đời

Thượng Đế thương tặng tôi

Món đồ chơi Thập Tự

Theo năm tháng Thập Tự lớn cùng tôi

Có những lúc trổ gai làm trái tim rướm máu

Lúc trơn bóng đẫm mồ hôi tôi tần tảo

Khi tôi ngã,

Cây Thập Tự vững vàng như giá đỡ

Tôi bám lấy cùng niềm tin trỗi dậy

Khi mỉm cười,

Thập Tự cũng nở hoa

Chia từng cánh cho đời thêm phơi phới

Khi bật khóc,

Thập Tự âm thầm lau nước mắt cho tôi

Và tôi thấy trái tim thơ trẻ lại

Khi tìm đến những người trong đơn lẻ

Với Thập Tự bẻ đôi tôi chia sẻ

Hạnh phúc có, buồn đau cũng có

Và nỗi cô đơn sẽ chẳng còn

Khi thành công, rực rỡ giữa phồn hoa

Tôi quên khuấy món đồ chơi Chúa tặng

Cây Thập Tự trên vai tôi đè nặng

Nhắc nhở tôi gõ cửa viếng tâm hồn

Tôi lẩm bẩm xốc Thập Tự cho ngay

Thập Tự trên vai tôi vỗ nhịp

Và,

Chúng tôi hát khúc song hành...

18. 8. 2005. Vũ Thủy



THƠ NGUYÊN HƯƠNG

LÃNG TỬ

Đời lặng lẽ như một người khất sĩ

Dặm trường đi tựa cánh chim bằng

Ngày qua ngày hướng lòng về Thiện Mỹ

Phút yếu mềm con tim tựa vầng trăng.

Thơ mọt túi đêm dài ngâm nga mãi

Tình một lô ngày ngắn vút cung đàn

Hồn vạn thuở xanh màu cỏ dại

Lòng ngàn năm ngời sáng bình an.

Bởi có Chúa nên đời như khúc nhạc

Dạo một đời vẫn si tựa phút đầu

Bởi yêu Chúa nên tình như cánh nhạn

Xuân vạn mùa tươi đẹp thẳm sâu.





SẼ CÓ MỘT NGÀY

Sẽ có một ngày nấm mồ kia mở rộng

Để chân ai lặng lẽ bước vào

Với người thân xin gửi lại lời chào

Với trời đất ai gửi trao kiếp phận.

Lạy Chúa Trời xin Ngài đừng nổi giận

Kiếp dương gian cát bụi yếu hèn

Chuông điểm hồi giờ Ngài đã gọi tên

Phận tôi tớ ai nào đâu dám cưỡng.

Chỉ cúi xin nguồn ân tình rộng lượng

Ghé mắt hiền nhân hậu bỏ qua

Những tháng ngày đời ai giữa cỏ hoa

Nhuốm sương gió để nhạt nhoà tình mến!





BÓNG NGÀI

Trên đại lộ chiều nay

Bóng Ngài xiêu xiêu đổ

Một mình trên hè phố

Rách nát và cô đơn.

Tấm áo như dỗi hờn

Buồn vì đời cũ kỹ

Hàng mi Ngài rướm lệ

Đã mấy ngày đói ăn.

Hành trang lật mấy lần

Gậy bị âu sầu ngủ

Sầu giăng như đại lộ

Một bóng Ngài cô liêu.

Chiều hoá ngẩn ngơ chiều

Ngày dài như thế kỷ

Trời vẫn xanh vạn thuở

Ngài mãi còn đau thương.

Đêm vầng ô nhòm qua song cửa

Khối tình Ngài - hơi thở canh dài

Phải thời gian ngấm niềm phai

Mà lòng con hoá một mai tấm tình



TÌM NGÀI

Con đI tìm bóng Ngài trên lớp học

BàI Thánh Kinh chập chững những nét đầu

Ngẫm tuổi đời ví tựa bóng câu

Lời Ngài dạy đã 20 thế kỷ

Con đi tìm bóng Ngài trong lặng lẽ

Giữa đêm trăng ru khúc dương cầm

Một cuộc đời xoay vần được bao năm

Vẫn chưa hiểu luật thiên nhiên trường cửu.



VẠN NỖI ƯU TƯ

Sao buổi chiều nay trên đất bạn

Toả khói lam bay vạn nét mờ

Ai thả hồn vương theo cát bụi

Mà lòng trĩu nặng một túi thơ.

Tiếng hát lời kinh cũng nhuốm sầu

Cát đằng – lữ khách gửi về đâu?

Ô hay non nước sao cứ lạnh

Bởi người xa cách, bởi tình sâu.

Gió lộng chiều xuân giữa nguyện đường

Ai chết vì ai bởi yêu thương?

Ai đã vì ai xa quê mẹ?

Ai sẽ vì ai đến muôn phương?

Khép lại bờ mi vạn ưu tư

Quỳ gối chắp tay để tôn thờ

Mến Chúa yêu người trong sâu thẳm

Ôm lấy tình Ngài đẹp đời thơ.

Nguyên Hương



THƠ ĐÌNH CHẨN

TỰ TÌNH

Tôi đâu là thi sĩ

Sao vào Đồng xanh thơ ?

Nhưng tôi là con Chúa

Dâng Ngài mấy vần thơ.

Chúa ơi! Người ta bảo

Yêu nhạc là mộng mơ

Làm thơ là lãng mạn

Mà đó là người bạn

Bên con lúc buồn vui

Ứơc chi Chúa là nhạc

Cho con được mộng mơ

Ước chi Chúa là thơ

Cho đời con lãng mạn!





CẦU NGUYỆN

Nếu đời ta không còn cầu nguyện

Sẽ khác nào thuyền gác mái trên sông

Tự cuốn theo sóng nước xuôi dòng

Đâu cần phải Quỷ Ma nào cám dỗ



Có đôi lúc đời mịt mù trong dông tố

Con thuyền đời cần phải vững chèo hơn

Thuyền chòng chành nhắc ta cầu nguyện luôn

Bám vào Chúa thuyền nan ta vững lại.

Và đôi lúc con thuyền trôi êm ái

Tim dạt dào có Chúa ở trong ta

Rất tuyệt vời cái giây phút thăng hoa

Tựa thuyền nan ngất ngây trước gió.

Cũng có lúc ta tìm không ra Chúa

Chúa ở đâu ? Có Chúa thật không ?

Sao ta thấy lòng mình trống trải ?

Sao tai ương còn mãi ở trên đời ?

Chợt nhớ lại lần kia trên biển khơi

Chúa ngủ. Các tông đồ vẫn thức

Bỗng biển gầm vang, sóng cồn gào thét

Môn đệ hoảng hồn. Chúa đã dẹp yên.



Đừng nhát sợ ! Ta hãy vững lòng tin

Mất Đức tin là thảm kịch lớn nhất

Không gặp Chúa, đâu phải không có Chúa

Chúa vẫn ở bên, chăm sóc ta luôn.





NGUYỆN ƯỚC

Con nguyện là cây nến

Làm thành từ sáp ong

Chúa đốt lên rực sáng

Chiếu toả cho cuộc đời

Nến mà không được đốt

Sẽ chẳng để làm gì

Nhưng nếu được cháy hết

Sẽ mang đến niềm vui

Con nguyện làm muối đất

Ướp mặn cho cuộc đời

Ước chi muối tan hết

Trong biển khơi hồn người.

Nếu muối mà biến chất

Hỏi sẽ để làm chi?

Nhưng để đời ướp mặn

Con cũng phải tan đi!

Đình Chẩn



THƠ MICHAEL NGUYỄN VĂN HƯNG

CÓ CHÚA



Hồn con nhẹ vút lên cao

Tầng mây bay bổng tuôn trào thánh hương

Bao nhiêu nẻo bước con đường,

Cùng con cùng Chúa dặm trường có đôi

Con theo tiếng Chúa gọi mời

Niềm vui rộn rã vào nơi thánh đường.

Ôi tình Chúa quá mến thương

Tâm con an vững tựa nương bên Ngài.

Vắng Ngài con biết theo ai?

Cho con nguyện ước cùng Ngài hy sinh.

Cho con đắm, trong bể tình

Đời con tận hiến, quên mình, tri ân

Câu kinh sớm tối âm thầm

Vì tình yêu Chúa kiên tâm đợi chờ

Phận hèn sức yếu, con thơ,

Cậy trông nơi Chúa, nương nhờ thánh ân

HUẾ, 23/ 9/ 2006

Michael Nguyễn Văn Hưng.

www.dunglac.net - Mạng Lưới Dũng Lạc, góp tư liệu xây nhà Văn Hóa Công Giáo