Đồng Chiêm, (thôn Đồng Chiêm, xã An Phú, huyện Mỹ Đức, Hà Nội) là một nơi “khỉ ho, cò gáy” một bên là sông, một bên là núi, ruộng thì ít, đá thì nhiều, mùa khô thì hạn, mùa mưa thì lụt, hầu như năm nào cũng bị lụt vì nơi đó là cái túi chứa nước các nơi dồn về, nên ruộng chỉ cấy được một vụ, năng suất chẳng đáng được bao nhiêu, đường đi thì toàn đá với đất, mưa thì lầy, nắng thì bụi, người dân nơi đây vô cùng khổ cực, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, làm nhà, tường xây bằng đá núi, không có tiền để tô trát nên vẫn lộ ra những viên đá núi lởm chởm, cửa được che bằng mấy tấm phên tre, phên nứa cho gió đỡ lùa vào nhà.

Tòa TGM Hà Nội thăm Đồng Chiêm lũ lụt năm ngoái
Người dân ở đây 100% làm ruộng, hết vụ mùa thì lên núi bốc đá thuê, người thì vào rừng kiếm củi, cả ngày vất vả mới kiếm được mấy cân gạo, kêu mãi mà không ai thương, cán bộ địa phương, cán bộ nhà nước thì chỉ biết vơ vét không một ai quan tâm đến đời sống của người dân - “sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi”. Thế mà trận lụt tháng 11 năm 2008 Ông Phạm Quang Nghị không giúp được gì cho người dân nơi đây lại còn nói: “nhân dân ta bây giờ so với ngày xưa ỷ lại Nhà nước lắm. Cứ chờ trên về, chờ cung cấp cái này, hỗ trợ cái kia chứ không đem hết sức ra tự làm”. Đúng là một câu nói vô trách nhiệm của một quan chức. Nếu đúng như ông Nghị nói thì người dân Đồng Chiêm chẳng ai còn sống sót đến ngày nay, hàng năm lũ đã cuốn trôi họ đi hết rồi, ai còn lại chắc cũng chết đói vì “nhân dân ỷ vào nhà nước”.

Người dân chẳng còn biết trông chờ vào ai trên thế gian này, chỉ còn biết ngửa mặt trên trời mà cầu nguyện, suốt cuộc đời lầm than vất vả, họ chỉ còn biết chạy đến với Chúa, hy vọng vào Chúa.

Đồng Chiêm là một thôn toàn tòng theo đạo Công giáo, họ trông cậy vào Chúa nên mọi người trong giáo xứ đã hô hào dựng một cây Thánh Giá trên núi phần mộ của tổ tiên họ an nghỉ, mỗi khi vất vả cực nhọc họ nhìn lên Thánh Giá Chúa mà cầu nguyện, để vơi đi phần nào nỗi thống khổ.

Đồng Chiêm trong mùa lũ lụt
Thế mà đến đêm 5/1/2010 chính quyền Hà Nội tính toán đúng lúc cha chính và cha phó xứ đi tĩnh tâm xa, đã huy động lực lượng chó nghiệp vụ, công an, cảnh sát, dân phòng, dân vệ 500-600 tên có đủ các loại “hung khí” đến để bao vây làng Đồng Chiêm, nội bất xuất, ngoại bất nhập, đến rạng sáng 6/1/2010 họ đã cho nổ mìn phá Thánh Giá, bà con giáo dân chạy đến thì bị chó cắn, công an cắn, cảnh sát đánh đập không thương tiếc đến gãy tay, mặt mũi bê bết máu. Họ khiêng lên xe nói là cho đi viện. Đánh người rồi giành lấy đưa đi viện ? Hay đưa đi phi tang ?

Nhiều người đặt câu hỏi: vùng biển của nước ta bị Trung Quốc chiếm đóng, tàu của Trung Quốc ngày đêm xâm phạm chủ quyền, ngày càng tiến sâu vào lãnh hải Việt Nam, bắt tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam vô cớ, hỏi rằng: Công an, cảnh sát, dân phòng, dân vệ đâu? Sao không tới đó canh giữ, gìn giữ non sông bảo vệ tổ quốc, mà để ngư dân Việt Nam phải khổ sở vì kẻ xâm lăng.

Đồng Chiêm là thôn nhỏ bé, nghèo nàn lạc hậu, thanh niên đi làm ăn nơi xa, trong làng chỉ còn lại bà già và con trẻ. Thế mà chính quyền Hà Nội đã huy động 500-600 công an, cảnh sát, dân phòng, dân vệ, cán bộ, thôn xã với đủ các loại hung khí, bao vây làng Đồng Chiêm và sẵn sàng chiến đấu với bà già con nít ? Đánh bà già con nít trong nước dễ hơn đánh lính Tầu ?