Hình ảnh các giáo dân giáo xứ Đồng Chiêm bị công an cảnh sát của tập đòan cầm quyền cộng sản Việt Nam đánh nằm trên đất mặt mũi bê bết máu đã đến từng phòng khách cũa mỗi gia đình trên thế giới. Một lần nữa, bạo quyền cộng sản Hà Nội đã công khai bộc lộ bằng hành động mối thâm thù với một đạo giáo bị liệt kê vào danh sách những thế lực thù địch. Con người đối xử với con người một cách thô bạo. Nhà cầm quyền đối xử với dân chúng dã man tàn ác. Những hình ảnh xấu xa đó đã nói lên đường lối thù hằn của người cộng sản với giáo hội công giáo Việt Nam. Vì giáo hội này nhất quyết không ủng hộ chủ nghĩa cộng sản và cũng vì giáo hội này đã không chịu im lặng trước một thể chế độc tài, hệ thống tham nhũng công khai ngang dọc và những thảm họa xã hội lan tràn đến từng ngõ ngách trên đất nước.

Chỉ với mục đích triệt hạ cây Thánh Giá trên một núi Thờ thuộc giáo xứ Đồng Chiêm, nhà cầm quyền cộng sản đã phải huy động đến cả trên 500 công an cảnh sát với súng đạn, hơi ngạt, dùi cui. Tập đòan cầm quyền biết chắc chắn hành vi đàn áp thô bạo này sẽ gặp sức kháng cự của giáo dân xứ Đồng Chiêm. Những giáo dân hiền lành ở một vùng quê với hai bàn tay gầy guộc khẳng khiu lấy gì để chống đỡ ngòai tiếng khóc thất thanh giữa trời đất bao la. Một chế độ vì dân và cho dân không bao giờ có lối hành xử ác ôn như vậy.

Nhà cầm quyền cộng sản kết tội giáo dân Đồng Chiêm lấn chiếm đất công và hung hãn “thi hành luật pháp”. Lịch sử của giáo xứ Đồng Chiêm đã có hơn 100 năm và cây thánh giá trên mỏm núi này cũng đã đứng giữa trời mưa gió từ nhiều thế hệ. Ngay thời điểm này, giáo xứ Đồng Chiêm vẫn có quyền sở hữu với những hợp đồng của giáo xứ cho thuê mướn đất canh tác. Nhà cầm quyền địa phương chắc hẳn phải biết chuyện thuê mướn đó và cũng đã im lặng khi giáo dân dựng cây thánh giá bằng xi măng để thay thế cây thánh giá bằng gỗ đã mục nát. Có thể khu đất này đang trong vòng tranh chấp giữa giáo xứ Đồng Chiêm và nhà nước. Nếu thực sự có vấn đề tranh chấp thì nhà nước phải có những hành động hợp pháp khôn ngoan và đạo đức để giải quyết hơn là trấn áp một cách dã man côn đồ như vậy.

Ngay giữa thành phố Hà Nội, Sài Gòn và những thành phố trên khắp đất nước nhiều “mảnh đất vàng” bị chiếm đọat công khai nhưng nhà nước vẫn không hề có một phản ứng tối thiểu bởi vì những người có đủ khả năng và tên tuổi để cướp bóc đều là những đảng viên có chức vụ cao trong hệ thống cầm quyền. Chưa bao giờ người dân Việt Nam được nhìn thấy cảnh những quan chức trong đảng cầm quyền chủ động hay dính líu đến những vụ tham nhũng bị trừng trị một cách thích đáng. Có chăng là những vá víu lấp liếm để che mắt dư luận. Một thí dụ điển hình là cựu Thứ trưởng bộ Giao Thông Vận Tải Nguyễn Việt Tiến. Ông cựu thứ trưởng này nguyên là một bộ đội Trường Sơn, sau chiến tranh trở về nhà với một chiếc ba lô rách. Thế mà chỉ một thời gian ngắn đã trở thành người giầu có nhất Việt Nam. Tên này chủ động các vụ mua quan bán chức và cắt xén những ngân khỏan kếch xù mượn của nước ngòai để xây dựng đường xá cầu cống. Sự việc bị phanh phui và công luận tấn công dữ dội, ông thứ trưởng ôm cái túi bạc hàng trăm triệu Mỹ kim đi nghỉ mát một thời gian ngắn rồi mọi sự cũng chìm xuồng. Các giáo dân Đồng Chiêm là những nông dân nghèo khó, tiếng kêu không qua khỏi con đê đầu làng và hơn nữa cái dấu thích công giáo trên trán họ, cái căn cước của “bọn có đạo” chính là một đối tượng căm thù của những người cộng sản.

Một cây thánh giá trên mỏm núi giữa trời nước bao la tất nhiên không xâm phạm đến luật lệ an ninh hay môi trường, không gây ra những bất an hay tệ nạn xã hội, ngược lại cây thánh giá lại còn làm đẹp cho quan cảnh thiên nhiên và tô điểm cho chế độ. Hành động thô bạo và dã man của đảng cộng sản Việt Nam đối với người dân Đồng Chiêm không gì khác hơn là đường lối của nhà nước đối xử với “bọn có đạo phản động” và giáo hội Công giáo Việt Nam vẫn còn đứng đầu trong danh sách các “thế lực thù địch”. Dưới thể chế cộng sản, những công dân hạng hai vác cây thánh giá trên vai sẽ còn phải cam chịu nhiều đắng cay khổ nạn