Phỏng theo Gillian Flaccus (AP) --

LOS ANGELES - David Guerrero nằm cong queo như một đứa trẻ, hàm răng đánh lập cập và cơn sốt lên tới 104 độ. Anh chỉ rời phòng có một lần kể từ khi anh bò lê về nhà sau cơn nghiện ba ngày trước, mẹ anh đã đưa anh đến phòng cấp cứu. Bà Minerva Guerrero ngồi sát đứa con trai 41 tuổi lẩm nhẩm về danh sách những công việc cần làm cho những ngày sắp tới: thay giường, đút cơm, mua thuốc.

Cách đó 60 dặm, Dominic Zamora đang nổi nóng với cha anh, anh nghi ngờ rằng ông đã dùng tên cuả người khác để mua một căn nhà. “Ông không phải là cha tôi,” Dominic hét lên. “Ông chỉ muốn tiền của tôi.”... Cuối cùng ba tuần sau khi cậu con trai 36 tuổi này gọi lại cha mẹ, anh ta đã say mềm và đang lên cơn giận với thế giới - và đặc biệt, với bố mẹ.

Đây không phải là tương lai mà hai gia đình Guerreros và Zamoras tưởng tượng khi những con trai của họ nhận được hàng triệu từ các nhà thờ Công giáo để giải quyết khiếu nại họ bị lạm dụng tình dục. Tiền đã mở ra một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.

Số tiền này có mục đích làm dịu vết thương của nạn nhân và là cầu nối cho một cuộc sống tốt đẹp hơn, và cũng có nhiều kết quả. Nhưng đối với một số ít có vết thương sâu nhất, thì số tiền triệu này chỉ đưa đến những điều tồi tệ hơn.

Số tiền đã thấm như một chất độc vào trong mọi quan hệ và phơi bày những cảm giác giận dữ, nghi ngờ, cay đắng và mặc cảm tội lỗi đã từng chôn sâu trong gia đình nhiều năm. Tiền làm tăng thói quen ma túy và rượu, chia rẽ anh em và gây oán hờn với cha mẹ là những người đã phải trải qua cái cảnh địa ngục với đứa con để rồi chỉ tìm thấy từ chối và đổ lỗi từ chúng.

Nhiều năm sau khi lãnh bồi thường, các gia đình này, từng đoàn kết chống lại nhà thờ, đang dần dần trở nên chia rẽ - và tiền bạc là nguyên nhân nằm ở giữa.

"Nó (con trai tôi) mang nhiều hận thù vì những gì đã xảy ra và nó đã đổ lên đầu tất cả mọi người trong gia đình", ông Robert Guerrero, sống với vợ trong một ngôi nhà mà con trai ông David đã mua với tiền bồi thường. "Tôi đau khổ mỗi khi đi về nhà và trước khi đi ngủ, tôi suy nghĩ nhiều về David và tôi lại đau khổ mỗi khi tôi nghĩ về nó. Đó là thực tế cuộc sống ngày nay."

Tệ hơn nữa, các gia đình này không có gì để bào chữa cho cảnh khổ của họ: hàng triệu đồng đã mất cho xe hơi xa xỉ, cho bộ sưu tập nghệ thuật, cho ma túy, cho rượu và bị các nhà đầu tư cao bay xa chạy, biệt vô âm tín.

Chi tiêu bừa bãi và chức năng gia đình bị rối loạn là hiện tượng phổ biến trong số những gia đình vớ được loại tiền nhanh, theo như lời giáo sư Steven Danish, một giáo sư tâm lý học tại Đại học Virginia Commonwealth chuyên nghiên cứu tâm lý những người thắng xổ số.

Nhưng những nạn nhân bị giáo sĩ lạm dụng, tình cảm bị tàn phá, thì đặc biệt có nguy cơ: "Tất cả những thứ đó ẩn nấp và bị dồn nén xuống cho tới khi bất ngờ được thoát ra," GS Danish nói. "Có rất nhiều động lực vô thức, hay tiềm thức, để trừng phạt các thành viên của gia đình họ - và có thể để trừng phạt chính mình nữa."

Cảnh khổ cuả nhóm nạn nhân nhỏ này đã bị bỏ sót giữa những câu chuyện của hàng trăm người thành công sau khi có tiền - trở thành tác giả và luật sư, đã cai nghiện, đã tìm sự tha thứ.

Tuy nhiên, một số các gia đình này đã tìm nhau và tạm tìm được sự ổn định trong cuộc sống chao đảo của họ nhờ vào những buổi cơm chung thường xuyên(potlucks), các cuộc gọi điện thoại và email. Và họ cho rằng họ không phải là những trường hợp đơn lẻ.

"Đôi khi tôi nghĩ rằng một nửa các gia đình hiện có đã từng trải qua những điều tương tự như chúng tôi, nhưng họ xấu hổ không nói ra bất cứ điều gì", ông Frank Zamora, cha cuả Dominic nói. "Nhưng cái mùi thối này đã xì ra rồi. Người ta không thể giấu nó được nữa”.

---- Gia đình Zamora ----

Ít ngày sau khi các luật sư gửi $700,000 từ nhà thờ Công giáo vào tài khoản ngân hàng của Dominic Zamora, anh đã để lại một tin nhắn chửi thề trên máy cuả cha mẹ: "Các người đối xử với tôi giống như một đứa con ghẻ."

Cái thông điệp đầy mùi rượu này mở màn một trận chiến ác liệt và kéo dài để dành quyền kiểm soát số tiền bồi thường, một trận chiến mà khí giới là những cảm xúc tội lỗi và phản bội chưa được giải quyết, mạnh mẽ đến nỗi sau một cuộc thư hùng, cha cuả Dominic phải tránh mặt khi thấy đứa con trai đi trên đường nhà (driveway).

Tới nay, Dominic và cha mẹ hiếm khi nói chuyện với nhau, và họ tin rằng Dominic đã giao số còn lại của $700.000 cho một bondsman (người bảo chứng) tên là Dave mà anh ta gặp trên đường phố Whittier. Anh sở hữu tám chiếc xe, trong đó có một xe Imperial 53 và một xe Thunderbird 66, và hai xe tow trucks (xe kéo) - mặc dù anh đã bị mất bằng lái vì say rượu.

Cha mẹ của anh sợ không giám hỏi anh còn bao nhiêu tiền, nếu còn.

"Tôi thường quản lý tiền bạc của nó nhưng tôi quá buồn đến nỗi tôi đã đến ngân hàng và rút hết tiền của nó vào một cashier check và nói, 'đây, tao không muốn tiền của mày. Mày muốn làm gì thì làm’".

"Kể từ khi có món tiền đó, thì mỗi lần chúng tôi gặp nhau là lại gây gổ với nhau."

Hình ảnh thơ ấu của Dominic giống như là một thiên thần với áo sơ mi ngắn tay, mái tóc gọn gàng chải chuốt, nụ cười nhút nhát tò mò và đôi mắt sâu và sắc, màu xanh lá cây.

Ba thập kỷ sau, cánh tay của anh rằn ri với những đường mực giận dữ, hình những đầu lâu lạnh ớn xương vẽ những khuôn mặt ma quỷ. Điện thoại di động của anh hát bài "I Need A Freak" (Tôi cần một quái vật)với hai đoạn ngắn: "I need a freak, to hold me tight/I need a freak, every day and every night." (Tôi cần một quái vật, để ôm chặt lấy tôi/ tôi cần một quái vật, mỗi ngày và mỗi đêm)

Đầu năm nay, anh xăm quỷ có sừng đang nhỏ máu đỏ trên hai thái dương.

Anh đổ lỗi cho mẹ đã gửi anh giúp lễ tại nhà thờ giáo xứ, nơi linh mục thời thơ ấu của anh đã cho anh uống rượu lễ đến say để xâm phạm anh trong nhiều năm. Anh đổ lỗi cho cha anh đã không giám bảo vệ mẹ anh.

Sự trừng phạt của họ, anh nói, là phải nhìn xem anh ta tiêu tiền của nhà thờ bất cứ cách nào anh ta muốn - những chiếc xe hơi, một chuỗi các bạn gái và rượu đã đốt 10 phần trăm bộ gan cuả anh.

"Tôi trách mọi sự vào họ. Mọi người đều nói với tôi nên tha thứ và quên. Nhưng làm thế nào được?" anh nói. "Tôi nghĩ tôi phải tra tấn họ, mà thực ra tôi chẳng cần phải làm gì cả. Họ ngửi thấy tiền, họ muốn tiền."

"Tôi không có tình cảm gì với họ, như tôi đã nói, tôi từ lỗ nẻ mà sinh ra.. Và tiền đã làm cho nó (tình cảm) tệ hơn."

Sự tức giận cuả Dominic là mối dày vò của cha anh, ông là một cựu chiến binh Việt Nam đang sống với mặc cảm tội lỗi bởi vì ông đã không bảo vệ được con trai của ông.

Để đền tội, ông chịu đựng sự lạm dụng, từ chối và giận dữ - và khi Dominic gọi, ông chạy trốn. Khi ông đến, Dominic bỏ đi

"Nó bỏ đi và tôi thì đứng trơ ra đó và tôi chỉ, tôi chỉ..., " ông nói không thành lời. "Tôi cảm thấy là tôi không hoàn thành được gì và tội lỗi thì vẫn còn đó. Tôi không thể làm cho khá hơn, tôi không thể đảo ngược thời gian."

Tuy nhiên, nếu ông bố cuả Dominic bị tê liệt bởi đau buồn, người mẹ thì kể ra nhiều chuyện thực tế hơn.

Trước khi được bồi thường, bà thường đứng tại cửa phòng ngủ của con vào giữa đêm và nghẹn ngào lắng nghe tiếng dẫy duạ và tiếng khóc cuả đứa con trai trong giấc ngủ: "Đừng đánh tôi, Đừng đánh tôi! Tôi chịu làm mà, tôi chịu. "

Nhưng qua thời gian, bà đã trở nên cứng cỏi vì sự tức giận của Dominic về tiền.

"Nếu có thể đưa tôi trở lại sống với thời thơ ấu của con trai tôi, tôi sẵn sàng trở lại bởi vì lúc đó nó có một tương lai", bà nói. "Bây giờ nó không còn tương lai, như ông thấy đó, nó không có tương lai."

---- Gia đình Guerrero ----

Một năm sau khi David Guerrero nhận được tiền của anh, anh đã bỏ ra $40.000 để mở một cửa hàng bán đồ nội thất hiện đại ở Palm Springs. Cha mẹ của anh, bà Minerva và ông Robert, làm việc theo lệnh cuả anh.

Nhưng khi David đột nhiên gọi để nói với họ là anh sẽ trả $20.000 tiền cọc để mua một cửa hàng bán đồ cũ, ông bà đổ xô đến can thiệp. Họ đến quá muộn; David đã đóng tiền.

Khi họ bước vào cửa hàng mới mua, David ném chìa khoá vào tay họ. Anh vừa đi ra vừa nói với họ: "Đây là cửa hàng của ông bà, ráng mà coi nó.."

Ông bà Guerreros dọn sạch sẽ cái cửa hàng bị bỏ rơi.

"Chúng tôi cảm thấy chúng tôi phải làm việc bận rộn nếu không chúng tôi sẽ bị mắng", Bà Minerva Guerrero nói. "giống như thể David là cha mẹ và chúng tôi là con cái"

Số tiền $4.000.000 thay đổi David, và trong việc thay đổi, nó thay đổi cái chức năng cuả gia đình họ mãi mãi.

Nó cho họ một người con sẽ mua những gì anh ta muốn, nói những gì anh ta muốn, làm những gì anh ta muốn. Nếu anh ta muốn “phê”, anh ta sẽ rời San Diego không một lời báo và sau nhiều ngày sẽ bò về nhà để bà mẹ chăm sóc.

Trong gần năm năm kể từ khi nhận bồi thường, anh đã mua một chuồng ngựa nòi, những bộ yên ngựa sang trọng và một bộ sưu tập rộng lớn về nghệ thuật hiện đại, nhiếp ảnh và đồ nội thất deco nghệ thuật. Anh đã cho một cô gái $100.000 để thưởng về việc mang tin một ông hoàng tử Dubai xây dựng một khu nhà xa hoa trong sa mạc và bỏ ra $250,000 để xây một cửa hàng sữa chua mà không bao giờ mở cửa.

Anh đã phung phí hết. Bảo hiểm sức khỏe của anh đã hết hạn đầu tháng này, anh đã nộp đơn xin phúc lợi xã hội.

Cha mẹ anh, những người sống chung với anh ta trong một căn nhà hai tầng mua bằng tiền của anh, không có quyền lực để can thiệp. Họ đã bàn chuyện dọn đi, nhưng họ sợ nếu họ làm thế, anh ta sẽ quá liều hoặc tự sát.

"Anh ta nói, 'Vâng, tôi đã mua cho ông bà một căn nhà, những đứa khác có làm điều đó cho cha mẹ của chúng không? Ông bà được sống thoải mái, có mọi thứ ông bà muốn,'"

Bà Minerva Guerrero nói. "Vâng, tôi có thể sống trong một cái chòi và được hạnh phúc thì hơn là sống trong một ngôi nhà như thế này với những vấn đề cuả David. Điều này là không bình thường".

Khi David tỉnh táo và lạc quan, anh đã mở ra cánh cửa để tự phản ánh và sự thu hút tự nhiên của anh sáng chói ra. Anh nói với một cung điệu nhanh, độc thoại về ý thức cuả sự tha thứ, sự cần đi học giáo lý và cần yêu thương cha mẹ.

Mái tóc đen bóng với áo hở ngực và quần baggy jeans làm cho anh ta nhìn chỉ bằng nửa tuổi cuả mình.

"Tôi không muốn là một nạn nhân nữa, tôi muốn có thể chuộc lại bản thân mình," anh nói. "Tôi nghĩ rằng tôi đã đổ lỗi cho cha tôi, tôi nghĩ rằng tôi đã cố gắng để đổ lỗi cho bất cứ ai tôi có thể, bởi vì tôi đã không có sự hiểu biết nào khác về những gì đã xảy ra với tôi.."

Nhưng tâm trạng của David thay đổi bất thường, và khi anh nghĩ về số tiền đã bị mất, và các mối quan hệ đã bị hỏng, anh tỏ ra bực bội.

Cha mẹ của anh "nghĩ rằng tiền đã gây ra xung đột, nhưng mình phải sống với nó. Mình phải sống với những thiệt hại đã gây ra,"

Nhưng David nói. "Tôi chỉ có thể làm được thế thôi."

Anh đổ lỗi cho gia đình mình, anh đổ lỗi cho luật sư của anh, anh đổ lỗi cho cố vấn tài chính của anh, anh đổ lỗi cho người kế toán của anh và anh đổ lỗi cho bạn bè của anh.

"Mọi người đều biết rằng điều này sẽ xảy ra," David nói, giọng mỏng và cao với sự tức giận. "Tại sao tôi không được cảnh báo đủ?"

---

Tuy nhiên, đã có những dấu hiệu hy vọng.

Đã gần một tháng rồi kể từ ngày Dominic nhập viện cai rượu, đó là theo lệnh cuả quan toà để thay thế cho ba năm tù vì tội tái phạm say rượu trong khi lái xe. Chương trình này do những tổ chức Kitô giáo trông coi, mỗi buổi sáng Dominic thức dậy từ lúc bình minh và cầu nguyện chung với những người nghiện rượu khác.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi muốn trở lại nhà thờ một lần nữa, thế mà tôi lại ở đây," anh nói, giọng nói đột nhiên nhẹ nhàng. "Tôi thích ở đây." Gần đây anh đã đi gặp một nhà tâm lý học.

Còn anh David, lần đầu tiên trong nhiều tháng anh đã không “phê”. Liều “choác” cuối cùng làm anh ta choáng ngợp và gần giết chết anh. Bây giờ, anh lái xe tới Palm Springs mỗi ngày để họp nhóm và điều trị và mỗi đêm anh ta đều về nhà.

Những dấu hiệu đó, như là những bước dừng chân ngập ngừng, không đủ để đảm bảo một tương lai cho những cuộc đời đầy thất bại và bắt đầu sai, nhưng đối với ông bà Zamoras và ông bà Guerreros, thì đó là tất cả. Tiền đã mất - nhưng, lần đầu tiên, họ dám hy vọng rằng con trai của họ vẫn còn đó.

"Tôi tự nhủ thầm, đứa con hoang đàng của tôi", ông Frank Zamora nói "nó đã đi, nhưng nó sẽ trở về."