Thời gian trôi nhanh quá ! Mới đó mà đã 80 năm ! 80 năm hiện diện, 80 năm phục vụ, 80 năm hồng ân, 80 năm lặng lẽ và 80 năm chịu đựng …

Sáng thứ bảy đầu tháng (3-1-2009) ngày kính nhớ Mẹ Maria đầu năm mới, hoà chung niềm vui của Tỉnh Dòng, cộng đoàn Caritas 36 Tú Xương tổ chức Thánh Lễ tạ ơn. Trời hôm nay thật đẹp, không có những hạt mưa trái mùa như bản tin dự báo thời tiết từ các đài khí tượng thuỷ văn. Bầu trời hôm nay như hoà niềm vui của 80 năm hồng phúc hiện diện trên mảnh đất Việt Nam thân yêu.

Cách đây tròn 80 năm, 3 nữ tử bác ái Vinh Sơn mang quốc tịch Pháp đầu tiên đã đặt chân đến Việt Nam. Cư sở đầu tiên của họ là bệnh viện Nhân dân Gia Định ngày nay. 3 nữ tu ấy đã hoà nhập vào cộng đồng người Việt cách âm thầm và lặng lẽ. Như những hạt giống lặng lẽ ươm hoa gieo nụ, ngày hôm nay Tỉnh Dòng Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn đã có xấp xỉ 600 chị em bôn ba khắp mọi miền trên dải đất hình chữ S này.

Được biết các chị Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn từ những ngày chập chững biết đi vì gia đình có một mối liên lạc nào đó với Tu Hội. Ngày còn bé, Mẹ tôi thường hay dẫn tôi đến Nhà Mẹ ở 42 Tú Xương rồi sau này chuyển sang 10 Phan Đăng Lưu (Cộng đoàn tiên khởi của Tỉnh Dòng Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn), rồi sau này do duyên may tôi lại được biết đến cộng đoàn 36 Tú Xương …

Chuyện là có vài bệnh nhân dân tộc nghèo không có chổ ăn chổ ở, nghe người này người kia mách bảo tôi mon men đến với 36 Tú Xương. “Liều mạng” gõ cửa xin Chị Phục Vụ cho vài người dân tộc tá túc trong những ngày khám bệnh ở đất Sài Thành chật đất đông người. Thế là từ ngày đó, không chỉ được gửi người nghèo để tá túc qua đêm nhưng còn được giúp đỡ về các phương diện y tế khác trong khả năng của các chị.

Tưởng chừng các chị chỉ hoạt động ở Bệnh Viện Chợ Rẩy nhưng nào ngờ các bệnh viện khác trong thành phố này đều có dấu chân của các chị. Các chị không chỉ hiện diện nhưng đã phục vụ mà phục vụ một cách hết sức nhiệt tình kèm theo sự khiêm hạ. Các chị làm nhiều hơn nói, phục vụ nhiều hơn là chỉ tay điều khiển.

Thánh Lễ tạ ơn hôm nay như Linh mục – bác sĩ Augustinô Nguyễn Viết Chung - chủ tế thỏ thẻ với cộng đoàn đó là tâm tình tạ ơn Thiên Chúa, kế đó là tri ân tất cả những y bác sĩ, nhân viên y tế trong các bệnh viện nơi mà các nữ tử bác ái đang hoạt động. 80 năm hiện diện và phục vụ nhưng chắc có lẽ hôm nay là lần đầu tiên các y bác sĩ, các nhân viên y tế mới có dịp tề tựu về “4 bức tường tu viện” nơi các chị dâng mình cho Chúa.

Linh đạo của Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn có lẽ đặc trưng hơn nhiều hội dòng, nhiều tu hội khác bởi lẽ các chị làm sao vừa phải chu toàn đời sống kinh nguyện trong Tu Viện và làm sao cũng phải chu toàn sứ mạng của một nhân viên y tá trong các bệnh viện, nhân viên trong các trại phong, các trại mồ côi, các trại Sida … Để sống và làm tròn sứ mạng của một Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn không phải là chuyện đơn giản. Nói thì dễ nhưng làm thì khó.

Để phục vụ cho một bệnh nhân đã là khó huống hồ chi họ là bệnh nhân nghèo. Lo cho họ các thủ tục, các phương cách chữa trị rồi còn phải cưu mang luôn cả phần thuốc men.

Để lo cho các em mồ côi đâu chỉ đơn giản lo cho các em có miếng cơm manh áo nhưng làm sao phải lo cho chúng có nhân cách khi vào đời.

Để lo cho các bệnh nhân sida có những viên thuốc, có những giấc ngủ ngon, có những chiếc giường, có những chăn êm nệm ấm đâu phải ai cũng làm được !

Để hiện diện trong bệnh viện Lao Phạm Ngọc Thạch cũng như Trung Tâm Ung Bướu cũng tạm gọi là đơn giản nhưng ngày nào cũng chia sẻ vài trăm phần cháo cũng như súp cho người nghèo đâu phải chỉ tay năm ngón hay hô hào là có !

Tất cả sự phục vụ âm thầm của các chị đấy đều gói ghém trong sự khiêm hạ và lặng lẽ. Có lẽ các chị không muốn mình được đưa lên các phương tiện thông tin đại chúng như đã hơn một lần các chị nói lên tiếng nói của mình khi ai nào đó muốn nói giúp các chị nhưng hôm nay tôi lại phải “phá lệ” để nói lên tiếng nói của mình.

Kể ra, ở một mặt nào đó, tôi là kẻ đội ơn các chị Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn thì phải. Từ ngày chập chững vào Dòng Tu cho đến những ngày tháng lo cho người nghèo nếu không có sự nâng đỡ, chia sẻ của các chị thì làm sao có được ngày hôm nay. Dẫu rằng các chị không muốn nhắc nhưng tôi xin mạn phép được nhắc để nhớ đến công ơn của những người đã giúp mình. Không chỉ một mình tôi nhưng tôi thiển nghĩ đại đa số những người nghèo hơn một lần đến với Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn đều đồng thanh hợp tiếng với tôi trong nghĩa cử ghi ơn này.

“Để cho người nghèo lên tiếng” đó là nguyện ước của các chị thì hôm nay, chúng tôi - những người nghèo - xin mượn vài lời đơn sơ chất phác để tri ân Thiên Chúa, cảm ơn vì sự giúp đỡ của các trị trong quá khứ, trong hiện tại và cả tương lai. Các chị là bàn tay nối dài, con tim rộng mở của Tình Yêu Nhập Thể và Nhập Thế. Các chị hiện diện và phục vụ đã nói lên sự nhập thế hết sức thiết thực của Con Thiên Chúa làm người.

80 năm dừng lại, như tâm tình của các chị trong dịp Hồng Phúc này chẳng phải để phô trương, chẳng phải để nhìn lại công trạng nhưng 80 năm nhìn lại để tạ ơn Chúa và tiếp tục phát triển công việc phục vụ.

Ngài đại lễ rồi cũng qua và tương lai sẽ lại tới.

Tương lai, đất nước còn quá nhiều khó khăn và thử thách. Nhìn vào xã hội, tôi buồn hơn là vui, lo hơn là vô tư vì lẽ ngày mỗi ngày con số bệnh nhân sida, những bệnh nhân nghèo, những trẻ em mồ côi tăng theo năm tháng. Lối sống hưởng thụ, lối sống buông thả, lối sống vô trách nhiệm của nhiều người trong xã hội ngày hôm nay đã để lại biết bao nhiêu hậu quả khôn lường. Gánh nặng ấy lại oằn trên vai nhiều tổ chức tôn giáo, nhiều tổ chức xã hội, nhiều Hội Dòng đặc biệt là Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn - một tu hội chuyên chăm cho những hậu quả ấy.

Nguyện xin Chúa qua lời chuyển cầu của thánh Tổ cho Nữ Tử Bác Ái ngày thêm phát triển về mọi mặt để phục vụ cho nhiều người nghèo, người cô thế cô thân hơn.