Chiếc Áo Hồng

Có một đứa bé gái ngồi một mình trong công viên.

Tất cả mọi người qua lại, không một ai dừng chân để xem tại sao nó có vẻ thật buồn bã.

Nó mặc một chiếc áo hồng đã phai mầu, chân không đi giầy và bẩn thỉu. Nó cứ ngồi đó xem mọi người qua lại.

Nó không cố gắng hé môi.

Nó không nói một lời.

Rất nhiều người đã đi qua, nhưng không một ai dừng lại.

Ngày hôm sau, tôi quyết định trở lại công viên vì tò mò muốn xem đứa bé gái có còn ở đó không.

Vâng, nó vẫn ở đó, ngay đúng chỗ nó ngồi hôm qua, và vẫn có đôi mắt buồn như cũ.

Hôm nay, tôi phải có hành động, và tôi bước về phía đứa bé.

Như chúng ta đều biết, tại một công viên toàn những người xa lạ không phải là nơi trẻ con chơi một mình.

Khi tôi tới gần, tôi có thể thấy phía sau lưng của chiếc áo của nó.

Chiếc áo có hình thù quái dị.

Tôi đoán đó là lý do để mọi người đều đi ngang mà không cố gắng nói với nó.

Hình thù quái dị là một xấu xa trong xã hội, và chỉ có Trời mới không cản nếu ta bước tới để giúp đỡ một người khác chúng ta.

Khi tôi đến gần hơn, đứa bé gái cúi nhìn xuống để tránh cái nhìn chăm chăm của tôi.

Khi tôi lại gần tôi có thể thấy hình thù của cái lưng nó rõ hơn.

Lưng nó gù cao cong lên thật là quái dị.

Tôi cười với nó để cho nó hay là không có sao; tôi đến với nó để giúp đỡ, để hỏi han.

Tôi ngồi xuống bên cạnh nó và mở đầu với một lời giản dị, “Chào em.”

Đứa bé có vẻ ngạc nhiên, và ngần ngừ thốt ra một tiếng “Hi”, sau khi ngó tôi lom lom.

Tôi mỉm cười và nó e thẹn mỉm cười đáp lại.

Chúng tôi trò chuyện cho đến khi trời tối và công viên hoàn toàn vắng tanh.

Tôi hỏi tại sao nó lại buồn bã thế.

Đứa bé gái nhìn tôi với gương mặt buồn rầu và nói, “Vì cháu khác người ta.”

Tôi trả lời liền, “Em khác thật!” và mỉm cười.

Đứa bé gái có vẻ buồn hơn nữa và nói, “Cháu biết.”

“Em gái ơi,” tôi nói, “em làm tôi nhớ đến một thiên thần, dịu hiền và ngây thơ.”

Nó nhìn tôi và mỉm cười, rồi nó từ từ đứng thẳng lên và nói, “Thật không?”

“Đúng vậy, em giống như một Thiên Thần Hộ Mệnh nhỏ bé được sai xuống để canh chừng tất cả mọi người qua lại.”

Nó gật đầu và cười.

Cùng lúc đó nó mở phía sau lưng chiếc áo hồng để cho đôi cánh của nó vươn ra, rồi nói với đôi mắt lóng lánh, “Tôi là.” “Tôi là Thiên Thần Hộ Mệnh của ông.”

Tôi câm nín - - chắc là tôi mơ hay hoa mắt.

Nó nói, “Tôi đã tưởng sẽ có người khác không phải là ông. Công tác của tôi đến đây đã hoàn tất.”

Tôi đứng lên và hỏi, “Khoan, tại sao không có ai dừng chân để giúp một thiên thần?”

Nó nhìn tôi, mỉm cười và nói, “Chỉ có mình ông có thể trông thấy tôi,” và rồi nó biến mất.

Và từ đó cuộc đời tôi thay đổi lạ lùng.

Do đó, khi nào bạn cho là bạn không còn có ai để nương tựa, hãy nhớ rằng thiền thần của bạn đang canh giữ bạn.

Xin chuyển câu chuyện này đến tất cả mọi người bạn quen biết.

Như câu chuyện kể, chúng ta đều cần đến một người nào khác...

Và tất cả bạn bè của bạn đều là những thiên thần theo cách riêng của họ.

Giá trị của một người bạn được đo lường bằng tấm lòng.

Tôi hy vọng Thiên Thần Hộ Mệnh của bạn đang canh giữ bạn.

The Pink Dress

There was this little girl sitting by herself in the park.

Everyone passed by her and never stopped to see why she looked so sad.

Dressed in a worn pink dress, barefoot and dirty, the girl just sat and watched the people go by.

She never tried to speak.

She never said a word.

Many people passed by her, but no one would stop.

The next day I decided to go back to the park in curiosity to see If the little girl would still be there.

Yes, she was there, right in the very spot where she was yesterday, and still with the same sad look in her eyes.

Today I was to make my own move and walk over to the little girl.

For as we all know, a park full of strange people is not a place for young children to play alone.

As I got closer I could see the back of the little girl's dress.

It was grotesquely shaped.

I figured that was the reason people just passed by and made no effort to speak to her.

Deformities are a low blow to our society and, heaven forbid if you make a step toward assisting someone who is different.

As I got closer, the little girl lowered her eyes slightly to avoid my intent stare.

As I approached her, I could see the shape of her back more clearly.

She was grotesquely shaped in a humped over form.

I smiled to let her know it was OK; I was there to help, to talk.

I sat down beside her and opened with a simple, "Hello."

The little girl acted shocked, and stammered a "hi "; after a long stare into my eyes.

I smiled and she shyly smiled back.

We talked until darkness fell and the park was completely empty.

I asked the girl why she was so sad.

The little girl looked at me with a sad face said, "Because, I'm Different."

I immediately said, "That you are!"; and smiled.

The little girl acted even sadder and said, "I know."

"Little girl," I said, "you remind me of an angel, sweet and innocent."

She looked at me and smiled, then slowly she got to her feet and said, "Really?"

"Yes, you're like a little Guardian Angel sent to watch over all the people walking by."

She nodded her head yes, and smiled.

With that she opened the back of her pink dress and allowed her wings to spread, then she said "I am."

"I'm your Guardian Angel," with a twinkle in her eye.

I was speechless -- sure I was seeing things.

She said, "For once you thought of someone other than yourself. My job here is done"..

I got to my feet and said, "Wait, why did no one stop to help an Angel?"

She looked at me, smiled, and said, "You're the only one that could see me," and then she was gone.

And with that, my life was changed dramatically.

So, when you think you're all you have, remember, your angel is always watching over you.

Pass this to everyone that means anything at all to you.

Like the story says, we all need someone...

And, every one of your friends is an Angel in their own way.

The value of a friend is measured in the heart.

I hope your Guardian Angel watches over you always.