46. CHỒNG KÊU TRÀ

Khách đến một nhà của người quen, ông chồng luôn miệng la lớn:

- “Đem trà lại đây.”

Vợ nói:

- “Cuối năm không bán trà lá, nên không có nước trà”.

Chồng nói:

- “Nước đun sôi cũng được”.

Vợ trả lời:

- “Củi rơm không có một cọng, lấy gì đun sôi?”.

Chồng liền chửi:

- “Đồ dâm phụ chó, lẽ nào trong bao gối không có vài cọng rơm?”

Vợ chửi lại:

- “Đồ rùa thúi, đó là mấy cục đá làm gối, lẽ nào đốt được?”

(Tiếu lâm quảng ký)

Suy tư 46:

Vì sĩ diện mà đôi lúc làm cho con người ta mất đi cả…sĩ diện, và có lúc làm cho vợ chồng bất hòa vì cái sĩ diện của chồng (vợ).

Có những gia đình nghèo, nhưng cha mẹ luôn dạy con giấy rách phải giữ lấy lề, đó là cái sĩ diện đáng trân trọng, bởi vì nó dạy cho con người ta có một tâm hồn cao thượng và liêm khiết; có những người dù nghèo nhưng vẫn luôn đói cho sạch rách cho thơm, đó là cái sĩ diện của người quân tử, thà đói chứ không ăn cắp ăn trộm, không tham lam hối lộ…

Có một vài người Ki-tô hữu làm quan, vì sĩ diện cái chức quan nên không có “đám” nào mà không có mặt, nhưng họ lại làm mất sĩ diện mình là người Ki-tô hữu: họ không đi dự thánh lễ, họ không đọc kinh trước khi ăn cơm, họ không đi xưng tội rước lễ.v.v…bởi vì họ sợ mất sĩ diện với người đời, bởi vì họ sợ người khác chế nhạo mình là người Ki-tô hữu, nhưng người đời có thể che chở họ trước mặt Thiên Chúa trong ngày phán xét không?

Cái sĩ diện chỉ che mắt được người đời mà thôi, chứ không che được mắt của Thiên Chúa.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


---------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info