45. KHÁCH KHÓC RƯỢU

Người nọ mời khách, khách vừa mới đưa tay cầm ly rượu thì bỏ xuống khóc lớn, chủ nhân hoang mang vội hỏi:

- “Tại sao bi thương như thế?”

Người khách nói:

- “Tôi bình thường rất thích rượu, bây giờ rượu đã chết rồi, do đó mà khóc lớn”.

Chủ nhân cười nói:

- “Rượu làm sao mà chết được chứ?”

Trả lời:

- “Mặc dù không chết, nhưng tại sao trong ly không có mùi vị gì hết vậy”.

(Tiếu lâm quảng ký)

Suy tư 45:

Có nhiều người thích nghe lời giáo huấn của Giáo Hội, có nhiều người thích đọc Thánh Kinh, thích tham dự các nghi lễ của Giáo Hội, nhưng lại thất vọng vì có một số người Ki-tô hữu sống không có mùi vị Ki-tô hữu, mà mùi vị Ki-tô hữu chính là yêu thương và phục vụ.

Thánh Phao-lô tông đồ nói: nếu chúng ta có nói được các thứ ngôn ngữ của loài người và của thiên thần, mà không có mùi vị yêu thương, thì là vô ích; nếu như chúng ta có tổ chức rước kiệu trọng thể kính Mình Máu Thánh Chúa hoặc kính Đức Mẹ, có kèn trống xập xình náo nhiệt, nhưng cuộc sống không có phảng phất mùi vị yêu thương và phục vụ, thì chỉ làm cho người khác chê cười mà thôi; nếu chúng ta đem tiền của ra bố thí, xây nhà cho người nghèo ở, nhưng không có mùi vị yêu thương trong việc bố thí, thì chỉ là con số không mà thôi...

Người khách rất thích rượu nhưng thấy rượu mà vẫn khóc, vì trong ly không có mùi vị của rượu.

Thiên Chúa cũng rất buồn khi có những người lấy danh Ngài để làm việc bố thí, nhưng lại không có chút lòng yêu thương và phục vụ, họ lợi dụng việc bố thí để quảng cáo bảng hiệu của xí nghiệp mình, của đoàn thể mình, của tổ chức mình mà thôi.

Mùi vị của người Ki-tô hữu chính là yêu thương và phục vụ.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


----------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info