Ngũ giác giúp ta nhận biết sự việc quanh ta. Chúng được tạo dựng để giúp ta sống, sinh hoạt, nhận xét, và thưởng thức cuộc sống. Mắt giúp nhận biết, tai giúp nghe, mũi ngửi, lưỡi nếm mùi vị và cảm xúc xung quanh. Chúng rất bén nhậy và chính xác khi cần nhận biết sự việc hữu hình. Khi gặp vấn đề vô hình, không hình ảnh nhất định, màu sắc luôn đổi thay, mùi vị không thuần nhất, giác quan rất bất định trong việc phán đoán. Vì thế cần phải rất cẩn thận để đưa đến phán quyết nên tin theo, hay nên tránh. Giác quan tự chúng không đủ khả năng giúp ta nhận biết vấn đề liên quan đến nước trời, đặc biệt vấn đề liên quan đến sự sống lại của Đức Kitô. Phải cần có thêm những yếu tố khác giúp nhận ra Đức Kitô Phục Sinh. Môn đệ Đức Kitô biết rõ giờ Ngài bị bắt, bị xử án chết trên thập tự. Từ lúc bị bắt cho đến khi Ngài sống lại cách biệt có ba ngày. Sau ba ngày, môn đệ gặp lại Đức Kitô Phục Sinh, họ không nhận ra Ngài. Họ nhìn thấy Ngài, nghe được tiếng của Ngài, và cùng đồng hành với Ngài trên đường đi, nhưng không nhận ra Ngài. Bà Maria Magdala gặp Ngài, nghe tiếng Ngài nhưng lầm tưởng Ngài là người làm vườn. Bà nhận ra Đức Kitô Phục Sinh khi Ngài gọi tên bà Gn.20,17. Hai môn đệ trên đường về quê Emmaus gặp Ngài dọc đường, nghe Ngài giảng giải. Họ không nhận ra Ngài. Gần tối,

'Ngài cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra, trao cho các ông'. Lc.24, 30.

Các ông nhớ lại hình ảnh bữa Tiệc Li và nhận ra Ngài. Đức Kitô hiện ra với các môn đệ khác, và chúc bình anh cho các ông,

'Các ông kinh hồn, bạt vía, tưởng là thấy ma' Lc 24,38.

Kinh Thánh giải thích sự kiện huyền bí trên bằng một câu vắn gọn,

'Mắt họ bị ngăn cản, không nhận ra Người'. Lc 24,16.

Điều ngăn cản ngũ quan môn đệ nhận biết Đức Kitô Phục Sinh chính là sức mạnh mầu nhiệm Phục Sinh. Không vật nào có thể ngăn cản sức mạnh mầu nhiệm Phục Sinh. Đức Kitô đi qua cửa đóng kín, cài then dễ dàng. Bình thường, người ta phải mất cả ngày đường mới đến được nơi muốn đến. Đức Kitô đến nơi đó trong nháy mắt. Ngài vượt lên trên không gian và thời gian nên có thể xuất hiện bất cứ nơi đâu mà không sức mạnh nào có thể ngăn cản. Như thế yếu tố chính để nhận ra Đức Kitô Phục Sinh chính là ơn Chúa ban. Ngài chọn ban riêng cho ai người đó hân hạnh, may lành được đón nhận, hưởng ơn riêng.

Ngũ quan thường bị cảm xúc chi phối. Lúc vui, lúc buồn, khi hờn, khi hận đều ảnh hưởng đến ngũ quan. Khi cần tìm gấp thứ gì, tìm hoài không thấy. Dù biết rõ vật đó đang ở đâu mà không nhìn ra. Khi lo lắng, sợ sệt, người ta làm những quyết định sai lầm, mà lúc bình thường điều đó không thể xảy ra. Bà Maria gặp Đức Kitô trong khi tâm hồn bà thổn thức, tâm trí bà bất an, tinh thần bà căng thẳng. Hai môn đệ trên đường gặp Đức Kitô Phục Sinh trong lúc các ông tâm tư buồn vời vợi, tương lai mù tối. Chính hai ông tự nhận, không nhận biết Đức Kitô Phục sinh vì

'Lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?' Lc.24,32.

Lòng các ông không bừng cháy chính là lúc con tim các ông đóng kín. Nếu con tim các ông rộng mở đón chào người khách lạ, có lẽ các ông đã nhận ra Ngài từ sớm. Con tim đóng kín che phủ ánh sáng Phục Sinh. Điều này chính tiên tri Isaiah có lần nghe Đức Chúa phán,

'Cứ nghe cho rõ, nhưng đừng hiểu, cứ nhìn thật kĩ, nhưng đừng nhận ra.... vì lòng dân này ra đần độn' Is.6,9.

Giác quan cần đi chung với tâm hồn thanh thản, an bình, mới hy vọng nhận biết Đức Kitô Phục Sinh. Con đường dẫn đến, nhận ra Đức Kitô Phục Sinh cần có một con tim chân thành, cộng tác chung với giác quan, mới hy vọng nhận ra ơn Phục Sinh. Hy vọng bởi Đức Kitô Phục Sinh cho biết yếu tố quan trọng nữa là đức tin. Thiếu điều này thì cả giác quan lẫn con tim đều không giúp nhận ra Đức Kitô Phục Sinh. Người ta từ chối đón nhận tin Đức Kitô Phục Sinh vì

'Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ'. Lc 24,25.

Gặp Đức Kitô Phục Sinh, con tim các môn đệ tràn ngập niềm vui nhưng lòng các ông vẫn chưa hoàn toàn mở, chưa hoàn hồn. Các ông cần thời gian để cảm nghiệm mầu nhiệm sống lại của Đức Kitô.

Trước khi chết, ba lần Đức Kitô tiên báo về việc Ngài sẽ bị bắt, chịu đóng đanh và sau ba ngày sẽ sống lại vinh quang. Các ông nhớ rõ điều đó, còn hiểu thì phải chờ cho đến khi Đức Kitô khai sáng tâm trí các ông.

Đức tin giúp con tim rộng mở cùng cộng tác với ngũ quan để nhận ra Đức Kitô hoạt động trong cuộc sống Kitô hữu.

TiengChuong.org

Beyond Human Senses

Human senses are created for the empirical world. All of us enjoy, more or less, seeing, hearing, feeling, tasting and smelling. We understand most things of the empirical world. However, in dealing with the abstract, human senses start to struggle, and human senses become mystified in dealing with the heavenly realm.

Three days after Jesus' crucifixion, each time the risen Lord appeared to His disciples, they mistook Him for someone else. Mary of Magdala met Jesus. She mistook Him for a gardener. She recognised Him after hearing Him call her name Jn 20,17. The two disciples who were on the road to Emmaus, saw Him, heard Him, travelled with Him, and yet could not recognize Him. At the end of the day, they saw 'He took the bread, and said the blessing; then He broke it and handed it to them. And their eyes were opened and they recognized Him.' Lk 24,30. The Last Supper experience returned, and that opened their eyes. Jesus again appeared to the other disciples, and they mistook Him, believing that 'They were seeing a ghost'. Lk 24,38.

The Gospel explained this phenomenon as, 'something prevented them from recognising Him' Lk 24,16. We don't know what this 'something' was, but it must have to do with Jesus' power of the resurrection, and that 'something' is beyond our human senses. The risen Lord knew the person to whom He appeared. For Him, physical barriers, time and space were no problems.

We know that emotions often dictate our senses. When in a hurry, we often can't find things we are looking for. In panic situations, we make mistakes that we could easily avoid in normal circumstance.

When the risen Lord appeared to the women at the tomb; they were very upset and in mourning. When He appeared to His apostles in a room, they were living in fear and in hiding. When He met the two disciples on the way to Emmaus, their lives were shattered and they were in grief. These two disciples accepted their limitations. They explained, 'Did not our hearts burn within us as he talked to us on the road and explained the scriptures to us?' Lk 24,32. These two disciples believed that if they had believed their hearts burning from within, they would have recognized Jesus much earlier, when He talked to them on the road. For them, not the senses alone, but an open heart was needed to help their eyes to see and their ears to hear, the Risen Lord.

This echoed what the prophet Isaiah once explained, that when people's hearts were closed, they would 'listen and listen again, but not understand, see and see again, but not perceive' Is 6,9.

Hearing and listening with an open heart is a way to recognize the risen Lord. Jesus added, that faith was the key to understanding His message. Some people would not recognize Him because they were 'slow to believe the full message of the prophets' Lk 24,25. The apostles' hearts were filled with joy when they met Jesus, but their heads were slow.

Three times before His death Jesus was prophesying about His own Passion, that it must first happen, and three days later, He would rise from the dead. Faith helps an open heart and human senses to recognize the risen Lord.