NHỮNG GIỌT CHÂU
“Trông thấy thành, Chúa Giêsu khóc”.

Anh Chị em thân mến,

Một sự trùng hợp đầy bất ngờ khi cả hai bài đọc hôm nay nói đến ‘những giọt châu’. Gioan, tác giả sách Khải Huyền khóc; Chúa Giêsu, Con Chiên xoá tội cũng rơi lệ. Ngài khóc khi trông thấy thành Giêrusalem, một thành mà Ngài yêu quý cũng là thành mà ở đó, những lãnh đạo tôn giáo, rồi đây, lôi Ngài ra khỏi thành để giết chết, “Chớ chi hôm nay ngươi hiểu sứ điệp mang hoà bình cho ngươi!”.

Thị kiến Khải Huyền nói đến ‘những giọt châu’ của Gioan khi cuốn sách trong tay Đấng ngự trên ngai mà trên trời dưới đất và trong lòng đất không ai có thể cởi tháo ‘bảy ấn niêm phong’ và đọc được. May thay, Chiên Thiên Chúa, Đấng xoá tội trần gian sẽ mở và đọc nó; một trưởng lão nói với Gioan rằng, “Đừng khóc nữa, này đây sư tử của chi tộc Giuđa, dòng dõi của Đavít đã toàn thắng, chính Người sẽ mở sách và tháo bảy ấn niêm phong”; Con Chiên ấy chính là Chúa Giêsu, Đấng xuống trần để tháo cởi ‘bảy mối tội đầu’ của nhân loại và ban cho nó ‘bảy ơn Chúa Thánh Thần’.

Với bài Tin Mừng, trước sự cứng lòng của dân thành, trước tội lỗi của con người mà kiêu ngạo là số một trong ‘bảy mối tội đầu’, Chúa Giêsu khóc. Trước hết, chúng ta chiêm ngắm hình ảnh Ngài đang khóc. Việc Chúa Giêsu khóc không chỉ đơn thuần là một nỗi buồn, một nỗi thất vọng nhỏ nhoi thường tình. Đúng hơn, việc Ngài nhỏ ‘những giọt châu’ thánh ngụ ý một nỗi buồn rất sâu sắc khiến Ngài nhỏ lệ thật sự. Hãy bắt đầu với hình ảnh đó, hãy để hình ảnh đó chìm xuống tâm hồn mình.

Chúa Giêsu khóc cho thành Giêrusalem, đây là một thành mà Ngài đã đến với bao kỳ vọng tốt lành dành cho nó; nhưng vừa đặt chân đến nơi, Ngài chợt nhận thức một sự thật chua xót rằng, rất nhiều người ở đó sẽ từ chối cuộc viếng thăm của Ngài. Ngài đến, mang cho họ quà tặng là ơn cứu độ đời đời; vậy mà, buồn thay, một số người đã phớt lờ với Ngài vì thờ ơ, số khác lại phẫn nộ; số khác nữa, tìm giết Ngài. Vậy mà Chúa Giêsu không chỉ khóc cho Giêrusalem, Ngài còn khóc cho tất cả mọi người, đặc biệt những ai thuộc gia đình đức tin mai ngày; Ngài khóc vì họ thiếu đức tin; Ngài thấy trước sẽ rất nhiều người mất đức tin, trong đó có thể có cả chúng ta. Họ từ chối đón nhận Ngài, Ngài có thể nhận thức sâu sắc sự kiện này và điều đó khiến Ngài nhức buốt và đau đớn vô cùng; Con Chiên đã mở ‘bảy ấn niêm phong’ nay bất lực tháo cởi ‘bảy ấn tội lỗi’ ràng buộc con người. ‘Những giọt châu’ thánh phải nhỏ sa, “Vì ngươi đã không nhận biết giờ ngươi được viếng thăm”.

Ngày nay, chứng kiến những thảm họa, chiến tranh, lường gạt đảo điên được tiến hành vì sự tôn thờ thần tiền của con người, Chúa Giêsu cũng đang khóc. Nhiều người vô tội bị sát hại, trẻ em ra chiến trường, trẻ em bị đem bán như súc vật; 39 người Việt chết chầm chậm vì tê cóng trong thùng xe; hơn 300 người miền Trung chết do lũ bão… Chúa Giêsu cũng đang rơi ‘những giọt châu’; nhưng Ngài đang khóc nhiều nhất là vì tội lỗi của chúng ta, vì sự thờ ơ ngay hôm nay của mỗi người.

“Tôi đang thầm khóc trong nỗi niềm chua xót của trái tim mình; bỗng, tôi nghe tiếng một đứa trẻ hàng xóm hô vang, “Hãy cầm lên và đọc; cầm lên và đọc”. Tôi không nhớ mình đã từng nghe những lời như thế bao giờ. Tôi trỗi dậy và hiểu rằng, đó không gì khác hơn là lệnh của Chúa; tôi mở sách các tông đồ, cuốn đầu tiên, im lặng đọc và nước mắt tôi lần đầu tiên rơi xuống, “Không chè chén say sưa, không chơi bời dâm đãng, cũng không cãi cọ ghen tương. Nhưng hãy mặc lấy Chúa Kitô; đừng chiều theo tính xác thịt mà thoả mãn các dục vọng”. Tôi không đọc thêm và cũng không cần nữa. Ngay lập tức, cuối câu này, dường như một tia sáng thanh thản truyền vào trái tim tôi và tất cả bóng tối của sự nghi ngờ đều tan biến; và ‘những giọt châu’ rơi lã chã”. Đó là tâm sự của Augustinô.

Anh Chị em,

Thật dễ dàng để có một chút đức tin và hướng về Chúa khi điều đó có lợi; nhưng chúng ta lại rất dễ thờ ơ với Ngài khi mọi việc diễn ra tốt đẹp; chính điều đó sẽ làm cho Chúa phải rơi ‘những giọt châu’. Vậy, hãy loại bỏ mọi thờ ơ đối với Chúa ngay hôm nay; hãy nói với Ngài, chúng ta muốn nên thánh, chúng ta sợ làm mất lòng Chúa; hãy để Ngài cởi tháo sợi dây đang cột chúng ta với tội lỗi.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin đặt vào lòng con một nỗi buồn thánh khi con làm mất lòng Chúa, khi con thờ ơ, xơ cứng; xin cho con biết khóc tội lỗi mình và nhờ ơn Chúa, tâm hồn con sạch trong để con sống trong ân sủng Thánh Thần và Chúa cũng hết sụt sùi ‘những giọt châu’ vì sự chai lỳ nơi con, Amen.”

(Tgp. Huế)