58. NGƯỜI MÊ TUỒNG MƠ TUỒNG

Một đêm nọ người mê diễn tuồng nằm mơ mình đến trong nhà bạn coi diễn tuồng.

Đang lúc anh ta đang vui vẻ ngồi xuống, mở to con mắt để coi tuồng thì vợ hách xì một tiếng làm anh ta giựt mình tỉnh dậy.

Anh ta rất buồn phiền, liên tiếp chửi mắng bà vợ làm đứt ngang giấc mơ của mình.

Bà vợ vừa giận vừa tức cười nói với anh ta:

- “Đừng chửi nữa, ông tranh thủ ngủ đi, vở tuồng đại khái mới diễn chưa được một nửa mà !”

(Tiếu lâm)

Suy tư 58:

Con người ta say mê điều gì thì đến nỗi tối nằm ngủ cũng mơ thấy điều ấy, gọi là nhập tâm.

Có người yêu đến nỗi thất tình, có người thích đánh bạc đến nỗi tan gia bại sản mà vẫn còn thích, có người mê rượu hể tỉnh là uống, có người mê nhậu thịt chó đến nỗi sắp chết rổi mà vẫn còn muốn ăn thịt chó.v.v...

Mê và tỉnh là hai trạng thái không giống nhau, mê là lú lẫn không biết gì khác ngoài cái mình thích, cho nên dễ dàng trở thành người cố chấp và là trở ngại lớn cho cộng đoàn; tỉnh là sáng, nên dễ dàng nhận ra cái mình thích nó hay và không hay ở chỗ nào để làm cho đầy, nên dễ dàng nghe theo ý kiến xây dựng của mọi người.

Người Ki-tô hữu luôn hiểu rằng mình đang ở trong thực tại của trần thế nên không thể sống như người nằm mơ, cho nên họ hăng hái làm việc và phục vụ tha nhân cách tích cực, thế là họ làm cho Lời Chúa được sống động trong hoàn cảnh sống của họ, và –qua họ- người ta dễ dàng nhận ra khuôn mặt yêu thương của Thiên Chúa hơn.

Đã tỉnh dậy thì không thể ngủ lại để câu chuyện mình nằm mơ được tiếp tục, người Ki-tô hữu một khi đã tỉnh dậy sau giấc mộng dài trong tội, thì cũng cố gắng sẽ không “mê” lại, nhưng sẽ dứt khoác hơn với cuộc sống mới của mình...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


---------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/samac.tw

http://nhantai.info