QUỲ BÊN MÁNG CỎ


Cho tôi đến, nghiêng đầu bên giếng thánh
Làm hài nhi xin chịu phép cắt bì
Đâu những người tôi vừa gặp, tiên tri
Sống mỏi mòn bên kia bờ đất hứa?

Và đôi mắt, bụi gai hừng hực lửa
Của một thời tóc rối đầu tang
Đưa nhau về miền trăng mật Canaan
Lều trại vẫn tươi nguyên mùi nhựa củi

Cho tôi đến, nương mình trong dáng núi
Với bình minh nghe chim hót líu lo
Bêlem ơi, sao cách trở sông đò
Bằn bặt ngọn triều mênh mang nắng gió

Tôi đến, quỳ đăm chiêu bên máng cỏ
Lòng đơn sơ, không nhung gấm, lụa là
Một chút tình và một chút hương hoa
Nhưng thấm đẫm bao nhiêu là ý vị

Này tơ tóc mấy mùa hương gỗ quý
Này mưa sương từ nguồn lệ đương rơi
Em có về, xin hãy nói giùm tôi
Hang đá nghèo nàn, trống trơn chật chội

Lòng tôi đó, vũng bùn nhơ, tăm tối
Bởi tro tàn và lửa tắt từ lâu
Một nhành dương không che rợp mái đầu
Phơ phất ngoài ngàn, bông lau tàn tạ

Để yêu lấy cuộc đời trăm năm vất vả
Bởi khi xưa, Chúa đã xuống làm người.

Lê Đình Bảng