Chuyện vườn hoa Nhà Chung

Phúc thay cho cái Phố-Nhà-Chung,
Bổng dưng lại được một vườn bông,
Bao nhiêu nơi ước mà không được,
Nhà Chung không muốn, chúng vẫn trồng.

Nghe đâu là đất của Nhà Thờ,
Chúng vào Hà Nội, chúng hưởng chùa.
Đuổi cha, đuổi thầy, rồi cướp lấy,
Chúng chia, chúng chác, chúng bán, mua.

Chúng mở kinh doanh thật ngang tàng,
Quán bar, quán phở, lại ngân hàng,
Bao năm chịu đựng không đặng nữa,
Nhà Thờ đòi đất, chúng bẽ bàng.

Giáo dân thắp nến, hát kinh cầu,
Bao nhiêu đường mật chẳng thấm đâu,
Bao nhiêu dọa nạt không lay chuyển,
Họ vẫn cầu xin một phép mầu.

Lúc này mà giống với lúc xưa,
Chúng đem súng máy chúng bắn bừa.
Người chết thì coi như là hết,
Người sống từ nay cũng phải chừa.

Thời thế bây giờ đã đổi thay,
Thông tin như súng bắn, tên bay.
Làm gì cũng phải so hơn thiệt.
Làm càn. Thế giới biết. Không hay.

Nhục nhằn, chúng phải nuốt cục tham.
Trả đất cho người cũng không cam.
Nửa đêm, nhà nước trồng cây cảnh
Xưa nay chưa thấy có ai làm.

Tuồng chèo có dở cũng thế thôi.
Bớ ông Chủ Tịch Hà Nội ơi,
Già đầu mà cứ như con trẻ,
Giành ăn không được phá cho hôi.

Thôi thì âu cũng cái lương duyên,
Vườn hoa thì để đãi người hiền,
Còn chuyện quan tham ăn cướp đất,
Muôn đời hậu thế sẽ không quên.