MỘT CUỘC ĐỜI



Em LTNT sinh năm 1997 tại Đồng Tháp. Bố em bỏ mẹ em để đi với người khác. Mẹ em lên thành phố Sài-gòn từ lúc đang có thai em. Mẹ em đi gặt mướn, lau nhà, rửa chén để kiếm cơm qua ngày... Khi sinh em ra được 3 ngày, bà phải bế em đi xin ăn ở bến tàu. Suốt tuổi thơ ấu của em là ngửa tay xin tiền những người qua lại, nhất là những người ngoại quốc đến du lịch.

Đến năm em 6 tuổi, mẹ em bắt em phải mang tiền về cho bà. Nếu cuối ngày em không xin đủ số tiền bà định trước, em sẽ bị mắng chửi và không cho ăn. Được 12, 13 tuổi, em bắt đều biết bạn trai và đã có thai với những người bạn trai đường phố của em. Em bỏ mẹ đi theo đám bạn này. Một trong số những bạn trai ấy vì ghen và vì em không tìm đủ tiền cho bạn ấy chích heroin, nên bạn đó đã đánh em nhiều lần, cuối cùng đá vào bụng em. Em bị sẩy thai và ngã bệnh nặng, rụng hết tóc, gầy ốm xanh xao. Em tìm đến thầy Tám Tu Hội Na-gia, xin chữa bệnh, em nói dối là không có người thân. Thấy hoàn cảnh không có nơi nương tựa, thầy Tám chữa trị cho em một tuần, rồi xin giấy giới thiệu của Hội Hồng Thập Tự Thủ Đức, và đưa em lên gửi Mái Ấm Thanh Tâm.

Em vào Mái Ấm ngày 20.8.2002. sau hai tuần em tỏ ra lanh lợi, thông minh và cởi mở. Em cũng chịu khó học may. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc xét nghiệm HIV cho em, em tỏ ra sợ hãi và từ chối. Trở về Mái Ấm, em ít nói, buồn và tư lự nhiều. Tôi nói chuyện với em và hiểu ra rằng: em nghĩ mình đã bị HIV. Em nói: "Các bạn trai của con ai cũng chích chung ống với nhau và các anh ấy đã bị nhiễm HIV rồi."

Em đưa tay cho tôi rồi bảo: "Ma-sơ dám nắm tay con không?" - "Dám chứ", tôi cầm lấy tay em và tay kia vòng qua cổ em. Nước mắt ràn rụa, em nói trong tiếng reo mừng: "Sơ không sợ à ?" Tôi hỏi lại: "Sợ cái gì ?" Em bảo: "Sợ HIV hay AIDS ấy ?" Tôi xác định lại: "Sơ không hề sợ con chút nào, sơ cũng không sợ nhiễm HIV vì con đã thử máu đâu mà biết có nhiễm hay không."

Em reo vui mừng rỡ, rồi chìa tay cho các em trong Mái Ấm nắm lấy tay mình, rồi gặng hỏi lại: "Các chị cũng không sợ em sao ?" Tôi khẳng định: "Chẳng ai sợ em cả. Mọi người ở đây đều yêu thương em".

Em bình tĩnh lại được vài ngày. Nhưng rồi em lại rơi vào sự hoảng loạn của cơn ác mộng HIV: "Con không muốn ở đây nữa. Con không muốn ma-sơ và các chị bị lây nhiễm. Con muốn đi, đi tìm những thằng chồng cũ của con. Con muốn có một đứa con, rồi con bẻ tay, móc mắt nó để bế nó đi ăn xin. Đời con tàn rồi không thể cứu vãn được nữa !"

Em quay sang tôi và tiếp tục nói; "Ma-sơ ơi, cho con ra ngoài một chút, chỉ khoảng 5 phút thôi, con sẽ mang về cho sơ khối tiền. Con đã rình rình thấy chiếc xe đạp của ai để ngoài kia, dễ lấy lắm". Tôi ôn tồn bảo em: "Sơ có cần tiền đâu, sơ chỉ cần con thôi". Em bĩu môi và nói: "Đúng là người Trời, không cần tiền, vậy lấy gì để sống ?" Tôi đáp lại: "Sơ có đồng nào trong túi đâu, vậy mà sơ vẫn sống hằng ngày đấy !"

Đêm đó em ngủ ngon. Nhưng vài hôm sau em lại không được bình an, em lo sợ về cơn bệnh HIV sẽ giết chết em và những người mới quen. Thế là em nhất định xin tôi ra đi về với mẹ. Lúc này em mới biết, mẹ ruột em còn sống, đang bán rau quả tại chợ Tam Hải. Tôi đồng ý cho em rời nhà để về với mẹ của em...

Cầu mong em được sự chăm sóc của người mà em từng gọi là mẹ...


Trích Ephata 98