Hộ Chiếu Việt Nam: Nhục hay Tự Hào Dân Tộc?

Đất nước Việt Nam thường hãnh diện có hơn 4,000 năm văn hiến. Ông cha ta đã đỗ biết bao xương máu để bảo vệ lãnh thỗ và mở mang biên cương. Ngàn năm bị đô hộ bởi quân xâm lược phương Bắc nhưng dân tộc ta bất khuất không bị đồng hóa và quật khởi dành độc lập dân tộc. Một trăm năm bị nô lệ thực dân Pháp lại càng làm cho tinh thần bảo vệ bờ cõi lên cao hơn bao giờ hết. Biết bao gương anh hùng đã được nghi trong sử sách để cho hậu thế noi theo.

Cuộc chiến tranh Nam-Bắc trong lịch sử hiện đại, với thế giới tư bản hậu thuẫn cho Nam Việt Nam và các nước xã hội chủ nghĩa đở đầu cho miền Bắc đã làm cho tình đoàn kết dân tộc sức mẻ, tạo ra anh em cùng nhà giết hại và thù hận nhau. Cuối cùng đất nước cũng được thống nhất như lời phát biểu của cố Thủ Tướng Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, Võ Văn Kiệt, về sự kiện 30/4: "có hàng triệu người vui, mà cũng có hàng triệu người buồn."

Luôn nhận là giang sơn với nhiều tài nguyên thiên nhiên, con người Việt Nam siêng năng, cần cù nhưng Việt Nam vẫn thuộc những quốc gia nghèo thế giới. Có rất nhiều câu hỏi và mỗi người mang dòng máu Việt phải tự hỏi bản thân mình:

Chúng ta đã làm gì để bảo vệ lãnh thổ Việt Nam trước sự bành trướng của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa?

Có bao nhiêu quốc gia có công dân "xuất khẩu lao động"?

Có bao nhiêu quốc gia có công dân nữ bị những người đàng ông nước khác chọn vợ như những món hàng?

Nhân dân Việt Nam có thực sự được sống trong công bằng của xã hội và tự do trong tư tưởng hay không?

Chúng ta sống trong độc lập, nhưng tự do và hạnh phúc đã có hay chưa?

Thiết nghĩ tự hào dân tộc là động lực chủ đạo để đưa đất nước Việt Nam phát triển, bắt kịp bước tiến cùng các quốc gia trong khu vực. Tự hào dân tộc không phải là lời nói xuông nhưng là những hành động thực tiển để đưa Việt Nam ra đại dương.

Trong Bình Ngô Đại Cáo, Anh Hùng Dân Tộc Nguyễn Trãi đã viết: "Đem đại nghĩa để thắng hung tàn. Lấy chí nhân để thay cường đạo." Đó là tự hào dân tộc của con cháu Lạc Long Quân và Âu Cơ.

Những gì đang xảy ra cảnh báo rằng chân lý thuộc về sự thật và chiến thắng có vẻ thuộc về kẻ mạnh có quyền lực và sún đạn trong tay. Nhưng nếu không có những thứ đó, họ còn mạnh hay không? Phải chăng chính quyền này và nhiều người Việt Nam vẫn còn đang vô cảm với nỗi đau của đồng loại và bất công của xã hội?

Buồn thay chúng ta nghèo về vật chất lẫn tinh thần. Tự hào?