Xuân này ngoảnh lại đã ba xuân,
Ba xuân xa Mẹ chốn dương trần,
Trầm hương nghi ngút con tìm Mẹ,
Xa quá Mẹ ơi! Nhưng rất gần.
Xuân đến, xuân đi, xuân trở lại,
Mẹ đến trần gian Mẹ lại về.
Nơi ấy xa xôi mà Vĩnh Cửu,
Chúa Xuân bên Mẹ với muôn hoa.
Vẫn nhớ trong con mùa xuân cuối,
Mẹ ngọt ngào thấp giọng a lô,
Mẹ bảo con nhớ hằng cầu nguyện
Cho Mẹ cho đời chuỗi Mân côi.
Mẹ ơi, bao xuân không bên mẹ!
Con vẫn thèm thơ ấu – mùa xuân,
Manh áo mới những ngày đón tết,
Vài đồng lẻ phát vốn đầu xuân.
Rồi lớn lên, mùa xuân xa Mẹ,
Con một mình thân dấn miền xa,
Xa mẹ, xa tình nồng ấp ủ,
Năm, đôi lần về Mẹ - tìm Xuân.
Đã ba năm mùa xuân Mẹ khuất,
Con về bên Mẹ những mùng Hai,
Lời kinh quyện hương trầm tỏa ngát,
Và nở ra vạn vạn…đóa mai.
Cuộc đời, xuân một thoáng rồi qua,
Xuân trên ấy muôn đời Vĩnh Cửu,
Xuân Nước Trời chẳng bao giờ tắt,
Xuân cuộc đời một thoáng hương hoa.
Đây, xuân về muôn hoa hé nở,
Lung linh nào sương ngậm đầu cành,
Nhưng cũng chỉ một thoáng mong manh,
Hoa Mân côi, giọt sương đọng lại.
Mẹ ơi!
Con dâng Mẹ mùa Xuân Vĩnh Cửu.

Xuân Tân Mão 2011