BÃO LŨ TRÊN CỒN

Kêu ai nữa những con người khốn khổ?
Phận định rồi giờ lặng lẽ bước đi
Nước mắt nào dù có chảy ướt mi
Trần thế này cũng lặng im nhẫn nhục

Mong chi nữa những con người oan ức
Như Giêsu, cứ lên thành không phản ứng than van
Người vẫn đi, dù nhìn thấy những gian nan
Không ai cản bước chân Người cứu độ

Thật đáng buồn người cầm cân giữa chợ
Sai hôm nay rồi đúng ở ngày mai
Đúng bây giờ rồi chiều xuống lại sai
Vẫn nhìn quanh, nhưng đâu rồi sự thật

Thật đáng buồn người được giao chăn dắt
Vẫn làm ngơ, dù tiếng khóc vang vang
Chiều đồi vắng người có nặng bước chân
Khi chiên con sa vào vòng khổ luỵ ?

Thật đáng buồn người đi rao bình an công lý
Hoà bình đâu và công lý ở nơi đâu?
Người có nghe chua xót những niềm đau?
Nhưng lạnh lùng người cười chưa chớm nụ

Giêsu đi, buổi chiều ngàn hoa ủ rũ
Bước lên đồi, màn bỗng xé làm đôi
Mấy ngày sau hoa lại nở, chim hoan ca trên đồi
Và ánh sáng, ánh rực vàng ngày hồng phúc.

Cồn Dầu ơi, đừng lo âu cũng đừng phủ phục
Trước con người dù có lắm quyền uy
Một ngày kia, rồi ai cũng phải ra đi
Ngươi lại đứng, bên Con Chiên chiến thắng.

Chiều hôm nay thấy lòng mình chợt đắng.
Anh em tôi quê nghèo sao số phận đơn côi
Lũ lụt kia, bão bùng kia, còn hung hãn sục sôi
Mà ở đây, bão lụt tràn lên mảnh đời lam lũ?