PHAN THIẾT - Đầu mùa hè 2010, tôi khăn gói khệ nệ bước lên chiếc xe lớn để đi du lịch với tập thể của trường học, đến vùng biển nằm trên địa bàn giáo phận Phan Thiết.
Hình ảnh chuyến thăm viếng
Tâm trạng tôi vui hẳn lên vì nếu đi công tác xã hội, tôi thường ở vị trí trưởng đoàn, lúc nào cũng nơm nớp lo lắng về công việc, nhất là chụp hình để diễn tả chính xác việc của nhóm làm, về mức độ thành công của chuyến đi… nên cũng giảm bớt “thú vị cuộc đời”. Nay đi du lịch vừa không mất tiền vừa có tâm trạng thảnh thơi nên tôi rất thích; dẫu vậy, tôi vẫn hẹn với lòng là sẽ ghé thăm một nhà thờ của giáo phận nhỏ bé này.
Welcome tới Giáo phận Phan Thiết
Đường từ Sài Gòn ra Phan Thiết xem ra có vẻ “khô khan”, thảo nào mà anh hướng dẫn viên du lịch nói đây là vùng khô, nóng và ít mưa nhất Việt Nam. Những ngày qua, ở Sài Gòn nóng quá, nếu bị cúp điện nữa thì người ta có thể tưởng tượng ra hỏa ngục là cái gì. Người ít nhân đức thì dễ càm ràm cả ngày về chuyện nóng bức và điện đóm, còn người quen chịu đựng và hay thực hành lời khuyên Phúc Âm thì cầm cái quạt giấy mà phành phạch cho đỡ khổ, thế thôi!
Năm ngoái, xe rộng rãi thoải mái nên tôi và hai cô giáo khác hợp lại tấu hài cho bà con vui cười; năm nay, xe hơi chật chội nên ai cũng phàn nàn nhăn nhó. Tôi an ủi cả đoàn: “Chuyến này chúng ta được ở resort ba sao, thôi thì chịu đựng cái xe “cùi bắp” này một chút vậy! Nào, every body say yes!” Nhiều tiếng đáp lại: “Yes!”
Dù mọi người khó chịu, anh hướng dẫn viên vẫn làm nhiệm vụ của mình, anh thao thao: “ Ở tỉnh Bình Thuận này, trái thanh long là một trong những nguồn kinh tế chủ lực, đầu tư ít mà hiệu quả kinh tế cao. Cây thanh long trồng được một năm thì ra trái. Loại thanh long ruột trắng thì rẻ, có trên khắp đất nước, còn thanh long ruột đỏ thì ngon và giá đắt gấp năm lần ruột trắng. Đặc biệt có giống thanh long ruột vàng, chỉ có ở nước ngoài chứ chưa có ở Việt Nam”.
Việc phát hiện ra cây thanh long là “của trời cho” đặc biệt vùng này cũng khá ngộ nghĩnh: có một người chăn vịt, buổi tối ông giăng đèn để canh đám vịt ấy, vô tình ông nhận ra những cây thanh long ở gần đèn ra hoa sớm hơn cây ở xa đèn, từ đó, người ta hiểu rằng nếu trồng cây này trên diện rộng thì có thể giăng đèn từng phần mà lấy quả quanh năm. Từ đó người ta giăng đèn cho thanh long nên buổi tối, đi qua tỉnh Bình Thuận có thể thấy đèn trong bóng đêm rộng lớn hai bên đường…”
Tôi nghĩ, việc nhận ra lợi ích của trái thanh long là chuyện bé xíu thôi, còn nhiều việc “vĩ đại” mà con người chưa khám phá ra từ sự vô cùng của Thiên Chúa chỉ vì cứ ham tranh chấp, cãi vã dẫn đến chiến tranh chỗ này, khủng bố chỗ nọ; giá mà để dành sức tiếp tục khám phá cái thế giới của Đấng tạo hóa về sự “hữu hình” và “vô hình” quanh ta thì hay biết bao!
Đi được hai tiếng đồng hồ thì tôi cũng mềm èo, khó chịu. Nhưng tôi cũng đủ tỉnh táo để quan sát khi xe đi vào thành phố. Những ngôi nhà thờ ở lòng thành phố Phan Thiết này rất tươm tất, sạch đẹp, nhưng nhìn nhà thờ chánh tòa lại nhỏ bé như một ngôi thánh đường bình thường thôi, xem ra chẳng có vẻ gì là “chánh tòa” cả, tôi nghĩ vui như vậy! Cái sân chủng viện mang tên Nicolas Huỳnh Văn Nghi cũng còn đỏ màu đất, hình như đang chuẩn bị lát xi-măng?
Tôi cảm thấy vui khi hỏi thăm hướng dẫn viên và được biết ở gần resort mà chúng tôi dừng chân có nhà thờ.
Thăm nhà thờ Mũi Né
Buổi chiều, một mình tôi lững thững đón xe ôm đến nhà thờ Mũi Né. Con đường dẫn đến nhà thờ dài khoảng gần 5 km trải nhựa, có ít đoạn quanh co, thế mà có đủ cả nào là resort, quán ăn, nhà làm nước mắm, nhà nấu rượu, trường tiểu học, đồi cát…nhưng mật độ dân cư thưa thớt. Anh xe ôm nói với tôi rằng ở đây ít tệ nạn xã hội, chỉ có ăn trộm vặt chứ không có cướp bóc lớn.
Đi gần đến nơi tôi đã nhìn thấy tháp nhà thờ kiểu kiến trúc Đông phương. Thật ra, vào buổi trưa đi dạo quanh bờ biển, tôi đã nhìn thấy nhà thờ màu đỏ cam bên bờ biển trông rất đẹp, giờ đến gần mới thấy thánh đường cao to, sừng sững.
Cha xứ Phaolô Nguyễn Văn Ngụ tiếp chuyện tôi vui vẻ. Cha là độc giả VietCatholic từ lâu nên tôi và cha nói mãi mà không dứt chuyện. Truyền thông thật tuyệt vời khi làm cho những người không quen biết dễ thân thiện. Cha nói rằng cha rất hạnh phúc khi ở nơi này. Sau lưng nhà thờ là biển mà trước mặt nhà thờ cũng là biển, cha chobiết, đây đúng là “mũi né” vì là một đường cong của bờ biển, dạng hình chữ U, gió thổi bên này thì thuyền né sang phía bên kia, gió thổi bên kia thì thuyền sang bên này. Việc giải thích cái tên Mũi Né như trên có vẻ thuyết phục; còn câu chuyện có một công chúa lập ra một cái am để tu ở vùng này, tên công chúa là Né nên mới gọi là Mũi Né, tôi nghĩ vui, câu chuyện không thuyết phục, vì công chúa thời phong kiến thì ai lại tên là Né bao giờ!
Tôi đi loanh quanh chụp hình nhà thờ trong khi cha cứ thao thao về gốc tích ngôi thánh đường này.
Vào khoảng cuối thế kỷ 19, hạt giống Tin Mừng đã được gieo trồng tại mảnh đất cát trắng này. Trước đây vùng này gọi là Thạch Long. Những giáo dân đầu tiên có gốc Bình Định và Quảng Bình, tránh nạn bắt đạo thời Văn Thân đến đây định cư lập nghiệp. Do nhu cầu đức tin, một nhà thờ nhỏ bằng tranh được dựng lên tại xóm Lở, với tước hiệu thánh Antôn. Đầu năm 1907, có 17 người được lãnh nhận bí tích rửa tội đầu tiên ở đây. Năm 1913, hỏa hoạn đã thiêu hủy nhà thờ này. Năm 1921-1925, linh mục thừa sai là cố Thơm cho xây nhà thờ mới tại ấp Long Linh, thay thế nhà thờ bị cháy. Năm 1938, cha Hớn cho xây dựng lại và gọi là nhà thờ Thạch Long. Từ năm 1951 đến nay có bảy linh mục làm chánh xứ đã phục vụ tại đây. Các cơ sở trong khuôn viên nhà thờ được xây dựng như tháp chuông, nhà giáo lý, nhà xứ…và nhà thờ mới này được xây dựng vào năm 2005.
Theo tinh thần chọn lọc tinh hoa của dân tộc và nét đẹp của quê hương, giáo xứ Mũi Né chọn mô hình họa theo nhà thờ Phát Diệm, Vĩnh Trị mang tính văn hóa Á Đông, có ba tháp nói lên sự tam hòa Thiên - Địa - Nhân. Cung thánh được đan kết bởi các vỏ sò đủ màu, tạo nên một bầu trời u buồn khi Chúa chết. Nhà tạm như một cung đình được sơn son thiếp vàng chung quanh với bảy đường sọc chạy dài từ trên xuống mang ý nghĩa chính lúc Chúa chết là lúc hừng đông ló dạng, cửa trời mở ra tuôn đổ hồng ân cứu độ qua bảy phép bí tích mà đỉnh cao là bí tích Thánh Thể.
Có một điểm đặc biệt khá ngộ nghĩnh là họ đạo Mũi Né lúc trước là “con” giáo xứ Rạng, rồi sau đó cộng đoàn họ đạo nhà thờ Rạng lại là “con” giáo xứ Mũi Né.
Tôi tạm biệt cha, đón xe đi ngược trở lại con đường, một đoạn dài hơn lúc đi, để đến nhà thờ Rạng dự lễ chiều.
Ngôi nhà thờ nhỏ của giáo họ lâu đời
Nhà thờ Rạng nhỏ gọn, thơ mộng với khuôn viên cây xanh, vừa đủ cho cộng đoàn gần 800 giáo dân ở đây. Chiều thứ bảy khá đông người dự lễ, có cả những du khách tham dự. Mỗi người được phát một bản tin hằng tuần chỉ có 4 trang nhưng cũng đủ để tôi hiểu sinh hoạt của xứ đạo này. Bảng tin tức và bài viết dán cuối nhà thờ đa số là nguồn trích từ VietCatholic. Sau thánh lễ, tôi đến gặp cha xứ trẻ. Câu hỏi đầu tiên của tôi là tại sao lại gọi nhà thờ lớn là Mũi Né Rạng, còn nhà thờ này là nhà thờ Rạng? Cha trả lời vui vẻ và mở đầu cho cuộc trò chuyện rất vui.
- Nhà thờ này là 1 trong 16 cộng đoàn lâu đời của giáo phận Phan Thiết, giáo dân cũng khá đông. Vào thời chiến tranh, giáo dân di chuyển ra chỗ cách đây khoảng 5 km, tụ hợp tại họ đạo Mũi Né, là giáo họ nhỏ thuộc giáo xứ Rạng này, thế là giáo dân ở đó đông hơn ở đây; nơi đó trở thành giáo xứ, còn ở đây trở thành giáo họ của Mũi Né, tức là nhà thờ “mẹ” trở thành nhà thờ “con” và ngược lại. Còn gọi là Rạng vì ở đây có nhiều rặng đá ở bờ biển, người dân địa phương đọc trại đi.
- Vùng này vắng vẻ, cha có thấy buồn không? Giáo dân cha thế nào?
- Giáo dân của tôi phải vạch lá vào hẻm sâu mới tìm thấy. Giáo dân hiền lành dễ thương. Ở đây có Chúa và có cả internet nữa thì buồn cái gì!
- Cách nói chuyện của cha thật cởi mở. Cha có là độc giả VietCatholic không?
- Theo tôi biết thì Liên Hiệp Truyền Thông Công Giáo có nhiều người đọc. Tôi và các cha trong giáo phận hay mở trang web này; tôi còn viết một số bài trên mạng nữa. Tôi thích trình bày sự thật trong bài của mình.
- Chúa ơi, cha muốn nói chuyện “thời sự” phải không? Con nghĩ, sự thật như một trái táo thơm để trên bàn. Con là giáo dân nhìn thấy nó một phía, cha là linh mục nhìn từ phía khác, còn các Đức giám mục ngồi ở ghế cao hơn sẽ nhìn thấy khác. Chỉ có Chúa Thánh Thần mới làm mọi người cùng nhìn thấy quả táo này theo chiều 3D, tức là nhìn thấy cả một quả táo – là một sự thật trọn vẹn.
Tôi và cha say sưa nói chuyện “thời sự” Giáo Hội Công giáo Việt Nam đến hơn nửa giờ đồng hồ. Sau cùng tôi nói: “Thôi, con và cha nói đã đủ rồi, nói thêm nữa trái tim Chúa dễ bị sẻ làm nhiều mảnh lắm!”. Cha bắt tay tôi tạm biệt và còn thổ lộ rằng cha rất yêu quí vị giám mục giáo phận này, vì Ngài giải quyết công việc rất hay, cương quyết mà không bị ban bệ áp đặt, tình cảm hợp lý mà không ủy mị nhất là không “quyền hành” áp đảo! Tôi chỉ cười rồi ra về.
Phút giây hạnh phúc mùa hè
Sáng hôm sau, chúng tôi ăn buffet trong nhà hàng. Tôi rất thích cách ăn uống được tự chọn như thế vì nó chứa đựng một sự…tự do! Nếu lên thiên đàng, tôi xin Chúa cho mở một nhà hàng buffet để các thánh đến dùng điểm tâm và lai lai nói chuyện thời sự. Dù ở thiên đàng mà sáng nào cũng xếp hàng đi vào phòng ăn, tất cả đều ăn một món qui định thì …chán chết! Được tự do trong cả cách ăn uống mới thú vị! Tôi trộm nghĩ, sở dĩ người ta mê tiền vì ai có tiền thì được làm những gì mình thích. Hình như sự tự do ẩn mặt trong tiền và quyền hành mà ít ai để ý!
Buổi tối chúng tôi ra bãi biển, bày thức ăn hải sản trên ghế dài cùng với bia bọt. Để thêm vui khi ca hát lung tung, tôi đi ngược trở ra mượn cây đàn. Nào ngờ, người ta chỉ cho tôi mượn đàn ở chi nhánh của Hội Người Mù tỉnh Bình Thuận, ngay bên cạnh khách sạn.
Đây là cơ sở massage có 7 em khiếm thị, 3 nữ, 4 nam làm việc ở đây. Với 2 phòng 8 giường, các em massage cho khách nam và nữ với giá 3 Usd/ 1 suất 45 phút. Nhìn cái phòng có giường cao, nệm trắng toát, tôi không dám vào để tác nghiệp vài tấm ảnh mà chỉ nói chuyện suông. Được biết, cơ sở chính của Hội ở số 32 đường Hải Thượng Lãn Ông, ngay trung tâm thành phố, có đến 30 người ở tập thể, có thêm 3 phòng và 11 giường để massage. Tiền làm được đều gom vào chi phí chung. Kể ra đây là một sáng kiến có ý giúp người khiếm thị có một việc làm phù hợp với vùng du lịch biển này; khuyết tật mà chờ tiền từ thiện thì không vui cho bằng được làm việc và giao tiếp.
Tôi ôm cây đàn trở ra bãi biển, ăn uống và ca hát lung tung, hết tình ca rồi lại cải lương rồi lại “bốp rốc”! Tôi quên đi đời thường với những cuộc điện thoại “kính thưa”, những cái thiệp “kính mời”, những cuộc gặp gỡ phải “kính chào”, những phút đánh máy vi tính cong cả lưng.
Rời vùng biển để về Sài Gòn nắng nóng, lòng tôi lại lo toan về chuyến đi Kiên Giang sắp tới để tiếp nhận hai căn nhà tình thương và chuẩn bị cho chương trình học bổng của nhóm Bông Hồng Xanh. Chợt nhớ đến Worldcup sắp tới lòng tôi lại vui về bữa tiệc bóng đá của hành tinh.
Xin cám ơn Chúa về những ngày tháng thăng trầm của cuộc sống vì có những phút giây rong chơi, lại giúp con suy nghĩ về Chúa nhiều hơn.
Hình ảnh chuyến thăm viếng
Tâm trạng tôi vui hẳn lên vì nếu đi công tác xã hội, tôi thường ở vị trí trưởng đoàn, lúc nào cũng nơm nớp lo lắng về công việc, nhất là chụp hình để diễn tả chính xác việc của nhóm làm, về mức độ thành công của chuyến đi… nên cũng giảm bớt “thú vị cuộc đời”. Nay đi du lịch vừa không mất tiền vừa có tâm trạng thảnh thơi nên tôi rất thích; dẫu vậy, tôi vẫn hẹn với lòng là sẽ ghé thăm một nhà thờ của giáo phận nhỏ bé này.
Welcome tới Giáo phận Phan Thiết
![]() |
Năm ngoái, xe rộng rãi thoải mái nên tôi và hai cô giáo khác hợp lại tấu hài cho bà con vui cười; năm nay, xe hơi chật chội nên ai cũng phàn nàn nhăn nhó. Tôi an ủi cả đoàn: “Chuyến này chúng ta được ở resort ba sao, thôi thì chịu đựng cái xe “cùi bắp” này một chút vậy! Nào, every body say yes!” Nhiều tiếng đáp lại: “Yes!”
Dù mọi người khó chịu, anh hướng dẫn viên vẫn làm nhiệm vụ của mình, anh thao thao: “ Ở tỉnh Bình Thuận này, trái thanh long là một trong những nguồn kinh tế chủ lực, đầu tư ít mà hiệu quả kinh tế cao. Cây thanh long trồng được một năm thì ra trái. Loại thanh long ruột trắng thì rẻ, có trên khắp đất nước, còn thanh long ruột đỏ thì ngon và giá đắt gấp năm lần ruột trắng. Đặc biệt có giống thanh long ruột vàng, chỉ có ở nước ngoài chứ chưa có ở Việt Nam”.
Việc phát hiện ra cây thanh long là “của trời cho” đặc biệt vùng này cũng khá ngộ nghĩnh: có một người chăn vịt, buổi tối ông giăng đèn để canh đám vịt ấy, vô tình ông nhận ra những cây thanh long ở gần đèn ra hoa sớm hơn cây ở xa đèn, từ đó, người ta hiểu rằng nếu trồng cây này trên diện rộng thì có thể giăng đèn từng phần mà lấy quả quanh năm. Từ đó người ta giăng đèn cho thanh long nên buổi tối, đi qua tỉnh Bình Thuận có thể thấy đèn trong bóng đêm rộng lớn hai bên đường…”
Tôi nghĩ, việc nhận ra lợi ích của trái thanh long là chuyện bé xíu thôi, còn nhiều việc “vĩ đại” mà con người chưa khám phá ra từ sự vô cùng của Thiên Chúa chỉ vì cứ ham tranh chấp, cãi vã dẫn đến chiến tranh chỗ này, khủng bố chỗ nọ; giá mà để dành sức tiếp tục khám phá cái thế giới của Đấng tạo hóa về sự “hữu hình” và “vô hình” quanh ta thì hay biết bao!
Đi được hai tiếng đồng hồ thì tôi cũng mềm èo, khó chịu. Nhưng tôi cũng đủ tỉnh táo để quan sát khi xe đi vào thành phố. Những ngôi nhà thờ ở lòng thành phố Phan Thiết này rất tươm tất, sạch đẹp, nhưng nhìn nhà thờ chánh tòa lại nhỏ bé như một ngôi thánh đường bình thường thôi, xem ra chẳng có vẻ gì là “chánh tòa” cả, tôi nghĩ vui như vậy! Cái sân chủng viện mang tên Nicolas Huỳnh Văn Nghi cũng còn đỏ màu đất, hình như đang chuẩn bị lát xi-măng?
Tôi cảm thấy vui khi hỏi thăm hướng dẫn viên và được biết ở gần resort mà chúng tôi dừng chân có nhà thờ.
Thăm nhà thờ Mũi Né
![]() |
Đi gần đến nơi tôi đã nhìn thấy tháp nhà thờ kiểu kiến trúc Đông phương. Thật ra, vào buổi trưa đi dạo quanh bờ biển, tôi đã nhìn thấy nhà thờ màu đỏ cam bên bờ biển trông rất đẹp, giờ đến gần mới thấy thánh đường cao to, sừng sững.
Cha xứ Phaolô Nguyễn Văn Ngụ tiếp chuyện tôi vui vẻ. Cha là độc giả VietCatholic từ lâu nên tôi và cha nói mãi mà không dứt chuyện. Truyền thông thật tuyệt vời khi làm cho những người không quen biết dễ thân thiện. Cha nói rằng cha rất hạnh phúc khi ở nơi này. Sau lưng nhà thờ là biển mà trước mặt nhà thờ cũng là biển, cha chobiết, đây đúng là “mũi né” vì là một đường cong của bờ biển, dạng hình chữ U, gió thổi bên này thì thuyền né sang phía bên kia, gió thổi bên kia thì thuyền sang bên này. Việc giải thích cái tên Mũi Né như trên có vẻ thuyết phục; còn câu chuyện có một công chúa lập ra một cái am để tu ở vùng này, tên công chúa là Né nên mới gọi là Mũi Né, tôi nghĩ vui, câu chuyện không thuyết phục, vì công chúa thời phong kiến thì ai lại tên là Né bao giờ!
Tôi đi loanh quanh chụp hình nhà thờ trong khi cha cứ thao thao về gốc tích ngôi thánh đường này.
Vào khoảng cuối thế kỷ 19, hạt giống Tin Mừng đã được gieo trồng tại mảnh đất cát trắng này. Trước đây vùng này gọi là Thạch Long. Những giáo dân đầu tiên có gốc Bình Định và Quảng Bình, tránh nạn bắt đạo thời Văn Thân đến đây định cư lập nghiệp. Do nhu cầu đức tin, một nhà thờ nhỏ bằng tranh được dựng lên tại xóm Lở, với tước hiệu thánh Antôn. Đầu năm 1907, có 17 người được lãnh nhận bí tích rửa tội đầu tiên ở đây. Năm 1913, hỏa hoạn đã thiêu hủy nhà thờ này. Năm 1921-1925, linh mục thừa sai là cố Thơm cho xây nhà thờ mới tại ấp Long Linh, thay thế nhà thờ bị cháy. Năm 1938, cha Hớn cho xây dựng lại và gọi là nhà thờ Thạch Long. Từ năm 1951 đến nay có bảy linh mục làm chánh xứ đã phục vụ tại đây. Các cơ sở trong khuôn viên nhà thờ được xây dựng như tháp chuông, nhà giáo lý, nhà xứ…và nhà thờ mới này được xây dựng vào năm 2005.
Theo tinh thần chọn lọc tinh hoa của dân tộc và nét đẹp của quê hương, giáo xứ Mũi Né chọn mô hình họa theo nhà thờ Phát Diệm, Vĩnh Trị mang tính văn hóa Á Đông, có ba tháp nói lên sự tam hòa Thiên - Địa - Nhân. Cung thánh được đan kết bởi các vỏ sò đủ màu, tạo nên một bầu trời u buồn khi Chúa chết. Nhà tạm như một cung đình được sơn son thiếp vàng chung quanh với bảy đường sọc chạy dài từ trên xuống mang ý nghĩa chính lúc Chúa chết là lúc hừng đông ló dạng, cửa trời mở ra tuôn đổ hồng ân cứu độ qua bảy phép bí tích mà đỉnh cao là bí tích Thánh Thể.
Có một điểm đặc biệt khá ngộ nghĩnh là họ đạo Mũi Né lúc trước là “con” giáo xứ Rạng, rồi sau đó cộng đoàn họ đạo nhà thờ Rạng lại là “con” giáo xứ Mũi Né.
Tôi tạm biệt cha, đón xe đi ngược trở lại con đường, một đoạn dài hơn lúc đi, để đến nhà thờ Rạng dự lễ chiều.
Ngôi nhà thờ nhỏ của giáo họ lâu đời
![]() |
- Nhà thờ này là 1 trong 16 cộng đoàn lâu đời của giáo phận Phan Thiết, giáo dân cũng khá đông. Vào thời chiến tranh, giáo dân di chuyển ra chỗ cách đây khoảng 5 km, tụ hợp tại họ đạo Mũi Né, là giáo họ nhỏ thuộc giáo xứ Rạng này, thế là giáo dân ở đó đông hơn ở đây; nơi đó trở thành giáo xứ, còn ở đây trở thành giáo họ của Mũi Né, tức là nhà thờ “mẹ” trở thành nhà thờ “con” và ngược lại. Còn gọi là Rạng vì ở đây có nhiều rặng đá ở bờ biển, người dân địa phương đọc trại đi.
- Vùng này vắng vẻ, cha có thấy buồn không? Giáo dân cha thế nào?
- Giáo dân của tôi phải vạch lá vào hẻm sâu mới tìm thấy. Giáo dân hiền lành dễ thương. Ở đây có Chúa và có cả internet nữa thì buồn cái gì!
- Cách nói chuyện của cha thật cởi mở. Cha có là độc giả VietCatholic không?
- Theo tôi biết thì Liên Hiệp Truyền Thông Công Giáo có nhiều người đọc. Tôi và các cha trong giáo phận hay mở trang web này; tôi còn viết một số bài trên mạng nữa. Tôi thích trình bày sự thật trong bài của mình.
- Chúa ơi, cha muốn nói chuyện “thời sự” phải không? Con nghĩ, sự thật như một trái táo thơm để trên bàn. Con là giáo dân nhìn thấy nó một phía, cha là linh mục nhìn từ phía khác, còn các Đức giám mục ngồi ở ghế cao hơn sẽ nhìn thấy khác. Chỉ có Chúa Thánh Thần mới làm mọi người cùng nhìn thấy quả táo này theo chiều 3D, tức là nhìn thấy cả một quả táo – là một sự thật trọn vẹn.
Tôi và cha say sưa nói chuyện “thời sự” Giáo Hội Công giáo Việt Nam đến hơn nửa giờ đồng hồ. Sau cùng tôi nói: “Thôi, con và cha nói đã đủ rồi, nói thêm nữa trái tim Chúa dễ bị sẻ làm nhiều mảnh lắm!”. Cha bắt tay tôi tạm biệt và còn thổ lộ rằng cha rất yêu quí vị giám mục giáo phận này, vì Ngài giải quyết công việc rất hay, cương quyết mà không bị ban bệ áp đặt, tình cảm hợp lý mà không ủy mị nhất là không “quyền hành” áp đảo! Tôi chỉ cười rồi ra về.
Phút giây hạnh phúc mùa hè
Sáng hôm sau, chúng tôi ăn buffet trong nhà hàng. Tôi rất thích cách ăn uống được tự chọn như thế vì nó chứa đựng một sự…tự do! Nếu lên thiên đàng, tôi xin Chúa cho mở một nhà hàng buffet để các thánh đến dùng điểm tâm và lai lai nói chuyện thời sự. Dù ở thiên đàng mà sáng nào cũng xếp hàng đi vào phòng ăn, tất cả đều ăn một món qui định thì …chán chết! Được tự do trong cả cách ăn uống mới thú vị! Tôi trộm nghĩ, sở dĩ người ta mê tiền vì ai có tiền thì được làm những gì mình thích. Hình như sự tự do ẩn mặt trong tiền và quyền hành mà ít ai để ý!
Buổi tối chúng tôi ra bãi biển, bày thức ăn hải sản trên ghế dài cùng với bia bọt. Để thêm vui khi ca hát lung tung, tôi đi ngược trở ra mượn cây đàn. Nào ngờ, người ta chỉ cho tôi mượn đàn ở chi nhánh của Hội Người Mù tỉnh Bình Thuận, ngay bên cạnh khách sạn.
Đây là cơ sở massage có 7 em khiếm thị, 3 nữ, 4 nam làm việc ở đây. Với 2 phòng 8 giường, các em massage cho khách nam và nữ với giá 3 Usd/ 1 suất 45 phút. Nhìn cái phòng có giường cao, nệm trắng toát, tôi không dám vào để tác nghiệp vài tấm ảnh mà chỉ nói chuyện suông. Được biết, cơ sở chính của Hội ở số 32 đường Hải Thượng Lãn Ông, ngay trung tâm thành phố, có đến 30 người ở tập thể, có thêm 3 phòng và 11 giường để massage. Tiền làm được đều gom vào chi phí chung. Kể ra đây là một sáng kiến có ý giúp người khiếm thị có một việc làm phù hợp với vùng du lịch biển này; khuyết tật mà chờ tiền từ thiện thì không vui cho bằng được làm việc và giao tiếp.
Tôi ôm cây đàn trở ra bãi biển, ăn uống và ca hát lung tung, hết tình ca rồi lại cải lương rồi lại “bốp rốc”! Tôi quên đi đời thường với những cuộc điện thoại “kính thưa”, những cái thiệp “kính mời”, những cuộc gặp gỡ phải “kính chào”, những phút đánh máy vi tính cong cả lưng.
Rời vùng biển để về Sài Gòn nắng nóng, lòng tôi lại lo toan về chuyến đi Kiên Giang sắp tới để tiếp nhận hai căn nhà tình thương và chuẩn bị cho chương trình học bổng của nhóm Bông Hồng Xanh. Chợt nhớ đến Worldcup sắp tới lòng tôi lại vui về bữa tiệc bóng đá của hành tinh.
Xin cám ơn Chúa về những ngày tháng thăng trầm của cuộc sống vì có những phút giây rong chơi, lại giúp con suy nghĩ về Chúa nhiều hơn.


