Hai người con của phú ông

Một người con thứ có lòng đi hoang

Vào phòng thưa với cha rằng

Gia tài cha hãy rõ ràng phân chia

Hai con của cải phân ra

Người cha thực hiện rất là phân minh

Người con thứ nhận phần mình

Phương xa trẩy đến mặc tình ăn chơi

Cuộc đời phóng đãng đủ mùi

Bao nhiêu tài sản không mời mà đi

Sạch sành anh chẳng còn gì

Gặp khi đại họa tức thì tới nơi

Nạn đói khủng khiếp tơi bời

Nhiều năm đằng đẳng bao người lâm nguy

Đói ăn thiếu mặc trường kỳ

Người con hoang phí cứu nguy lấy mình

Chăn heo cho chủ cực hình

Chủ nhà độc ác mặc tình hành anh

Thiếu ăn liên tục hoành hành

Đồ dơ mà chủ để dành heo ăn

Thế nhưng anh chẳng được phần

Ngốn cho đầy bụng nằm lăn ngủ khoèo

Thế nên tự nhủ thật nhiều

Bao nhiêu đầy tớ nơi lều trại cha

Của ăn thức uống dư thừa

Ta đây chết đói thật chưa cam lòng

Và anh tụ nhủ với lòng

Trở về tự thú thưa cùng với cha:

" Cha ơi con thật xấu xa

Con đây đắc tội với cha với Trời

Cho con đầy tớ mà thôi

Làm con chẳng xứng nữa rồi cha ơi"

Suy đi nghĩ lại kỹ rồi

Cương quyết đứng dậy một thôi trở về

Gió đưa mấy ngọn trúc khê

Người cha tựa của đầu hè trông ra

Nheo nheo mắt nhìn xa xa

Rưng rưng tự hỏi con ta lại về ?

Lại gần như tỉnh cơn mê

Người con yêu dấu đã về rồi sao ?

Choàng tay ôm cổ ôm đầu

Nụ hôn tới tấp như hầu mưa sa

Người con đứng sững thưa qua:

"Cha ơi con thật xấu xa quá chừng

Bao năm con thật đã từng

Với Trời đắc tội và cùng với cha

Xin cha mở lượng hải hà

Nhận con đầy tớ của cha vì rằng

Làm con đâu dám nói năng "

Mừmg vui cha đã gạt phăng mà rằng

Đầy tớ có biết hay chăng

Tiệc tùng thật lớn để mừng con ta

Bởi con ta thật chính là

Coi như đã chết nhưng mà sống đây

Xỏ vào nhẫn đẹp trong tay

Dép dày áo mới đưa ngay cho chàng

Bò tơ thật béo nhất đàn

Giết làm yến tiệc mừng chàng hôm naỵ

Về nhà anh cả mới hay

Rộn ràng yến tiệc múa may tưng bừng

Chàng ta nổi giận phừng phừng

Khi gia nhân kể việc từng xảy ra

Giận hờn chẳng bước vào nhà

Buộc lòng cha phải chạy ra dỗ dành:

"Con ơi con hãy vào nhanh

Nhà ta mở tiệc linh đình cho em

Nó như chết đã nhiều năm

Bây giờ mạnh khỏe về thăm lại nhà"

Bất bình những tiếng phun ra

Không vào để mặc cho cha van nài

Thốt lên lời lẽ chối tai:

"Bao năm con đã miệt mài làm tôi

Vâng lời phục vụ để rồi

Một con bê nhỏ cha thời chẳng cho

Để cùng bè bạn hẹn hò

Thằng con phung phí phá kho gia tài

Ăn chơi đĩ điếm miệt mài

Trở về cha lại dựng đài tiệc vui"

Người cha giải thích ngậm ngùi:

"Sao con quên mất đi rồi

Bao nhiêu năm tháng con thời với cha

Của cha tất thảy cũng là

Của con chung hưởng sao mà ganh chi

Còn con em đã chết đi

Nay đà sống lại rất chi vui mừng

Tiệc tùng tất phải tưng bừng

Sao con không hiểu tấm lòng người chả