Muôn tâu Ngọc Hoàng Thượng đế:

Thần vốn là quân thuộc biên chế Thiên đình
Tuân lệnh xuống hạ trần xem xét chuyện thế gian
Sự đời rủi may rồi vận số gian nan
Số không may, thần được cử giám sát một tổ chức vô thần tên là UBND Thành phố Hà Nội.

Suốt năm qua thần thấy mình thật là đắc tội
Nay đã tận năm thần xin bộc bạch đôi lời
Nói ra đây mà thần cứ nghẹn lời
Bởi thần đã chứng kiến nhiều chuyện ngược đời đành nhìn mà bất lực.

Không nói ra thì lòng thần ấm ức
Mà nói ra, thì “ảnh hưởng công tác” như chơi
Vì ở cái ủy ban này kinh lắm Ngọc Hoàng ơi
Nó là của quan, nhưng cứ lập lờ tự nhận tên là “Uỷ Ban Nhân dân” mới láo

Quân cán ở đây một đoàn láo nháo
Cơ cấu là nhiều chứ thực tài được mấy đâu
Cơ cấu rất tinh vi: “Đảng cử - dân bầu”
“Bầu ba - lấy ba” thì thằng mõ làng cũng phải trúng

Vì thế, đội ngũ này động việc là lúng túng
Nhận phong bì thì nhanh chứ có làm việc được đâu
Bắt đầu từ kẻ to nhất quản lý cái yết hầu
Của nhân dân Thủ đô và của toàn đất nước

Phạm Quang Nghị - Thiến sỹ, là người ăn trên ngồi trước
Là một trong mười lăm VIP của triều đình
Nghe nói có học hành mà ăn nói thì linh tinh
Người dân Việt Nam đã biết điều này từ khi Nghị còn là Bộ trưởng.

Nghị tuyên bố: “nhiều sãi thì không ai đóng cửa
Cho nên chùa mất cổ vật thường xuyên”
Xét về khả năng thì chỉ có đổ tội là tài và ăn nói huyên thuyên
Nhưng lạ nhất là càng nói những câu ngu thì càng leo lên chức to hơn trước đó.

Năm vừa qua, trận lụt kinh hoàng bạt vía
Xác nhân dân chết chìm chưa vớt được lên bờ
Người dân Thủ đô đau xót, đói bơ phờ
Bên vực sâu mà không làm gì được

Ba ngày sau Nghị đến và phán điều ngang ngược
“Dân bây giờ so với trước khác xa
Cứ ỷ vào nhà nước chúng ta
Không tự cứu mình, không tự đắp nhà mà… chống lụt”

Tâu Ngọc Hoàng, nghe câu này thì đến Bụt
Đứng hiền lành trong chùa cũng phải nhảy dựng lên:
“Cái thằng đầy tớ nào mà ăn nói linh tinh
Ăn cơm của dân không chịu lo cho dân lại còn đổ tội”?

Biết quần thần đang lên cơn bực bội
Nghị ta liền lên tiếng xin tha
Nhưng đâu ngờ hắn tiếp tục tuôn ra
Rằng: “Trận lụt này chỉ là màn diễn tập”

Đến nước này thì dân các vùng bị ngập
Chỉ biết than rằng sao có những kẻ bất nhân
Ăn nói hồ đồ như đứa tâm thần
Không hiểu có kẻ nào đem hắn đặt vào nơi cung điện?

Tâu Ngọc Hoàng:

Quả là có nhiều điều không biết tâu sao cho tiện
Những mánh lưới làm tiền, những cách tham nhũng hiện nay
Một ủy ban to tướng giữa ban ngày
Nhưng cứ nhắm mắt trước cảnh bần cùng của dân đen khốn khổ

Quan chức, chỉ nói những điều vô bổ
Nào “học tập Bác Hồ, nào chống chủ nghĩa cá nhân”
Dân cứ tưởng rằng họ có phép phân thân
Từ tên cướp ngày bỗng chốc biến thành thần, thành Bụt?

Muôn tâu Ngọc Hoàng:

Đám dân Việt chìm trong cơn ngu dốt
Bởi chính sách từ đầu là “Trí, Phú” diệt trước tiên
Và ngày nay thì hậu quả nhãn tiền
Trí thức cũng như một đám gà, chỉ cho cái gì biết nấy

Thần tâu thế chỉ là những điều mà thần thường thấy
Không dám lạm bàn kẻo mang tiếng “nhục mạ nhân dân”
Rồi mai đây thì quần chúng “tự phát nhân dân”, quan lũ, báo đài
Lại kết tội Táo này là “không có tinh thần yêu nước”.

Nhân chuyện này thần cũng muốn tâu vài điều rất hài hước
Khi giang sơn Việt Nam đang bị gặm nhấm dần dần
Tử Ải Nam Quan, Hoàng Sa xong lại đến những đảo gần gần
Cứ lần lượt bị “nhà nước không thể nào quản lý”

Lòng nhân dân thấy quá là vô lý
Bèn họp nhau phản đối bọn bá quyền
Có đâu ngờ được cảnh sát ưu tiên
Cho cả đám đi vào ngồi trong bót

Có những nhà văn chỉ phát vài đề can dán nón
“Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam”
Cùng được chiếu cố cho mời đến đồn công an
Khủng bố cả ngày, chỉ xin về với con thơ mà cũng không thể được

Thần đã từng chứng kiên biết bao điều ngang ngược
Những đứa đứng đầu hành động tựa thần kinh
Có bao giờ mà chủ tịch “Thành phố Hòa bình”
Lại làm công văn cảnh cáo một công dân là Tổng Giuse Ngô Quang Kiệt

Thấy điều này, những người có hiểu biết
Mỉm cười rằng chúng nó đang đểu nhau
“Phế Thải” quả này bị lừa một vố đau
Quan đầu tỉnh mà hành xử như hàng tôm ngoài chợ

Tâu Ngọc Hoàng:

Nói đến đây thì chắc Người đã rõ
Chuyện năm qua Thành phố cướp đất của nhà thờ
Một đống cơ quan như một lũ gà mờ
Đi hết sai lầm này đến đạp lên sai lầm khác

Khi bão lòng dân nổi lên thì hồn xiêu phách lạc
Lại bày trò dùng bạo lực răn đe
Dùng cả bọn đầu đường xó chợ, bọn xì ke
Huy động bằng tiền và cho đưa vào biên chế

Nguyễn Thế Thảo là tên nơi trần thế
Tên ở sổ Nam Tào ghi rõ thánh hiệu Satan
Dốt nát, ngạo đời, nhưng được cái gian ngoan
Nhổ rồi liếm ngay mà không bao giờ thấy bẩn

Ăn nói thì như thằng tâm thần lẩn thẩn
Rằng: “Dự án làm xong, dân vẫn ngập bình thường”
Xót tiền dân mất cả đôi đường
Tiền nuôi đầy tớ, nuôi cướp ngày với cái tên là làm dự án

Tâu Ngọc Hoàng:

Thần biết người dân bây giờ chán ngán
Với lũ cường hào, bọn sâu mọt của dân
Nhưng biết làm sao, quan nha thì ở gần
Kêu một tiếng, chỉ có vào nhà đá

Cả năm qua, bao nhiêu điều dối trá
Bị giáo dân vạch mặt thật là vui
Dự án hai công viên – hai dự án cướp ngày
Được “đặc cách” bằng chó và bảy vòng cảnh sát

Và hệ thống công quyền mục nát
Có dịp trình bày trước mặt thế gian
Dù những tên này quỷ quyệt gian ngoan
Cũng không thể dùng màn thưa mà che mắt Thánh

Ngang nhiên phá phách, cướp đoạt cả vùng đất Thánh
Không ngại gì sự trừng phạt bởi thần linh
Vì chúng vốn chỉ thờ một đấng hữu hình
Đó là vị thần Oa-sinh-tơn trên những tờ “xanh - đỏ”.

Tâu Ngọc Hoàng:

Những di chứng của cái ủy ban này còn đó
Đất nước nhỏ này, có thủ đô to gần nhất thế gian
Thủ đô to chứa được nhiều bọn gian ngoan
Nên những dự án thì hiệu quả nhỏ nhất thế giới

Những cái đó lạ lùng nhưng là điều không mới
Mọi mặt đời sống hàng ngày xuống cấp mới nguy
Con đánh cha, uỷ viên trung ương quay cóp khi thi
Mẹ ép con bán dâm, quan triều đình cưỡng hiếp

Và vô số những tội tầy trời, nghe qua thần đã khiếp
Không dám tâu trình, chỉ sợ vấy bẩn chốn thần linh
Cả xã hội hỗn loạn vô cùng như đại bệnh viện thần kinh
Lo cướp, lo ăn, lo giết nhau và lo hưởng thụ

Hội chợ hoa cuối năm mới xảy ra gần đó
Người Hà Thành đua nhau bẻ, vặt hoa
Tinh thần này đâu có khó nhận ra
Là hệ quả của mấy chục năm “luyện rèn đạo đức người Cộng sản”

Quan quân lừa nhau, chức quyền thì mua bán
Người sống biết nhân tình, vì thế chẳng còn đông
Chợ ma cô đang như buổi lên đồng
Mạnh thằng nào, thì đua nhau tuý luý.

Những từ mỹ miều như đồng bào, đồng chí
Chỉ dùng khi bạo lực đã sẵn sàng
Một đội quân trang bị đến tận răng
Chỉ có một nhiệm vụ nặng nề là “đàn áp dân vô tội”?

Thần tản bộ qua vùng Ba Đình có cái mả nửa chìm nửa nổi
Chứng kiến nhiều đoàn người dân đến kêu oan
Có những người mất cả mấy chục năm
Đằng đẵng kêu oan mà oan không được giải

Đội quân của nhân dân đã bao lần từng trải
Bắt, bạo hành, dùi cui điện, ô tô
Gom dân oan thành từng cụm, từng lô
Để đem ra nơi đồng hoang vất bừa vào đó

Đội quân mang tiếng nhân dân được dùng để cho dân vào rọ
Để bảo vệ bạo quyền, bảo vệ quân cướp giữa trời xanh
Trời ở cao nên chúng cứ lộng hành
Dân thấp cổ nên dân đành ngậm đắng

Đã vậy lại thêm một bầy bắng nhắng
Mang tên là “báo chí nhân dân”
Tiêu tiền dân thì chẳng ngại ngần
Nhưng nô dịch cho phường cướp cạn

Ở Thiên đình hẳn đã nghe những trận
Cả đoàn người nghiện ngập vây Thái Hà
Con nghiện trong tù khi đảng đã thả ra
Thì có bảo giết bố nó ngay nó cũng giết

Và cứ thế chúng đua nhau gào “giết Kiệt”
Được cảnh sát bảo kê nên chúng rất sẵn sàng
Báo chí khen: “Những quần chúng anh hùng
Là tự phát (tiền) vì lòng yêu nước” (!)

Và không thể kể ra đây hết những trò ngang ngược
Của cả dàn báo chí, tivi
Ăn của dân để ngồi ngẫm ngồi suy
Làm được những gì dù thiệt dân nhưng miễn là lợi… đảng.

Vài hôm nay đây dân tình đang choáng váng
Cuộc thưởng tài báo chí, truyền hình
Dĩ nhiên những thằng bồi bút được giải đầu tiên
Vì đã bán lương tri con người để làm bút nô với giá rất chi là rẻ rúng

Tâu Ngọc Hoàng:

Kể chuyện Thủ đô thì mất thời gian lắm lắm
Người phải cho thần kể đến dăm ngày
Nhưng hôm nay, còn các Táo nơi đây
Thần không nỡ kéo dài để Người phải nghe những điều ghê tởm

Năm nay, nơi hạ giới mùa đông đến sớm
Lụt lội bất thường, thần biết là do Ngài nổi giận mà thôi
Nhưng lũ qua rồi, chỉ có nước sông trôi
Bao rác rưởi vẫn còn nguyên đọng lại

Giờ nghĩ đến nhiệm vụ trước mắt mà thần khiếp hãi
Xin cho Thần chuyển công tác sang châu Phi
Hoặc một nơi xa xôi, có khó khăn gian khổ kiểu gì
Thần cũng xin an tâm để mà công tác

Ở Hà Nội không phải thần biếng nhác
Nhưng nếu đà này thì thần cũng hư hỏng như chơi
Quan lại vô thần nhũng tham như một lũ ma trơi
Hút máu người dân, làm thần rùng mình khi nghĩ đến

Có đủ mọi trò cho quan tiêu khiển
Còn người dân nếu muốn? có nhà tù
Nhìn tương lai trước mắt cứ mịt mù
Thần sợ hãi, Tâu Ngọc Hoàng: Thần sợ

Vì thế hôm nay ngày cùng năm tận
Thần gửi đơn này xin tâu đến Ngọc Hoàng
Xin đại xá cho Thần kẻo Thần chịu tiếng oan
Rằng người của Thiên đình mà không giữ vững lập trường tư tưởng

Vì thần biết môi trường rất dễ dàng ảnh hưởng
“Gần mực thì đen”, có câu đó dưới trần
Mà bây giờ thì mực bốn xung quanh
Nơi thần ở Uỷ ban nhân dân Thủ đô Hà Nội

Cơn bão suy đồi còn nhanh hơn lụt lội
Chỉ sợ lòng người không chống chọi được lâu.
Vì thế hôm nay Thần xin cúi dập đầu
Trước Thiên đình và xin chuyển ngay công tác.

Được như vậy Thần muôn phần đội ơn mưa móc
Của Ngọc Hoàng đã thương đến bản thân
Dù được cử đến đâu, dù đất chuyển, trời vần
Thần cũng cam lòng xin quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.

Đơn này làm tại cửa Thiên đình ngày cuối năm Mậu Tý
Kính đơn: Táo Uỷ ban Nhân dân Thành phố Hà Nội.