Nay, trên hè phố

Xưa, Chúa gọi bên bờ Biển Hồ.
Nay, Chúa gọi ngay trên hè phố,
Giữa dòng đời xe cộ ngược xuôi,
Trời trưa hè nắng nung lửa đỏ.

Xưa, ngư phủ Biển Hồ cực nhọc buông thả lưới,
Nguyên đêm dài vất vả, lưng trần thấm mồ hôi.
Bình minh tới, lưới nặng rong rêu vỏ ốc thối!
Bên bờ biển, bất ngờ Chúa hiện ra, Ngài nói,
"Thả lưới nơi mạn nước sâu, ngay bên tay phải".
Thế là khoang thuyền đầy cá, cá bạc, cá vàng.

Nay, con cực nhọc với gánh hàng,
Trên hè phố đôi chân nhịp nhàng
bước chân rảo bước nhanh nhanh.
Chúa nói khẽ, dừng lại, nhìn bên tay phải…
Con nhận ra ông lão người Thượng đang xiêu vẹo những bước chân,
đang cố gắng băng ngang qua mặt đường nhựa.
Xe đạp vẫn phóng tới, xe máy ồn ào nóng nảy rú ga, xe hơi bấm còi khó chịu!
Dừng lại quang gánh hàng rong,
Con chạy tới dẫn “hình ảnh Thiên Chúa”
vượt qua lòng đường nhựa.

Xưa, ngư phủ Biển Hồ lang thang trên mặt sóng tìm kiếm những luồng cá biển,
Nay, con đẩy xe bánh mì, mắt đăm chiêu dõi nhìn tìm kiếm
những tờ giấy thiên hạ gọi là tiền.
Chúa gọi, con nhận ra em bé đang ngồi nhặt cát bỏ vào miệng.
Chúa nói mẹ em mắc bệnh Sida, chết, xác sình thối, dân làng vùi nông bên vệ đường.
Con dừng lại những vòng bánh xe, tặng em ổ bánh mì nướng vàng.
Em bé mồ côi mẹ mở miệng cười tươi, nụ cười thiên đàng,
tay thôi nhặt đất cát, cầm ổ bánh mì thơm,
mở miệng nói cám ơn.
Con cũng nói mình cùng cám ơn Chúa.

Xưa, ngư phủ bán sỉ, ngồi đan lưới,
Nay, con bán lẻ, ngồi đan giỏ cói,
Chúa gọi, con ngẩng lên nhìn
thấy bà lão ăn mày người gầy gò còm cõi.
Con ngừng đan giỏ cói,
bước vô nhà đong chén gạo hoa tặng người cơ bần nghèo đói.

Xưa, ngư phủ bơ vơ trên sóng biển,
Nay, con cũng ngơ ngác giữa biển đời.
Dòng đời sóng nước mênh mông,
Biết đâu là bến, thuyền con cắm sào.
Sông sâu còn có kẻ dò,
Lòng người sâu? cạn?, con dò không ra.
Chúa gọi, “Bước theo ta…”

Bước con nối bước Chúa, con nhận ra
người thương binh cụt một chân ngồi bán trà đá
ngay bên vỉa hè,
trời trưa nắng nung đổ lửa,
Con mua ly trà đá,
Uống cạn một hơi!
Tay sờ túi,
Túi quần rỗng tênh với một lổ hổng không biết từ bao giờ.
Nhìn mặt con đỏ bừng bừng, điệu bộ lúng túng,
người thương binh nói,
— Thôi, tặng chú em.
Con mở miệng lí nhí nói không ra lời.
Tự nhiên muốn khóc, ai nghèo hơn ai?

Xưa, Chúa gọi bên bờ biển Hồ,
Nay, Chúa gọi ngay nơi hè phố.
Dòng đời xe cô ngược xuôi,
Chúa đứng ở ngã ba đường,
tiếp tục gọi, tiếp tục nói...

www.nguyentrungtay.com