LỄ ĐỨC MARIA MẸ THIÊN CHÚA, B

Ds 9,22-27; Gl 4,4-7; Lc 2,16-21


Hãy nhìn vào gương MẸ


Lớp giáo lý khai tâm được khai mạc. Cô giáo lý viên tươi cười đón các em của lớp giáo lý đầu năm. Cô hỏi một em bé:

- Bé tên gì?

- Em bé đáp: Tên là Duyên.

- Ừ nhưng mà Duyên gì chứ?

- Thì Duyên Mẹ

Cô giáo lý viên không giám hỏi tiếp em bé nữa, nhưng thực sự cô không hiểu em bé muốn nói gì. Thế nghĩa là gì? Tại sao em lại nói là «Duyên Mẹ»? Tại sao cái tên đó lại vọt ra từ miệng em một cách đơn sơ và đầy quả quyết: tên là Duyên Mẹ. Bởi vì đối với đứa bé, Mẹ, có nghĩa là tất cả, là cái gì vui mừng, trìu mến, tất cả cái gì là tình yêu, tất cả cái gì là hiện diện, là hy sinh… người mẹ nào cũng thương con, vì đó là kết quả của lòng mình.

Một người mẹ đối với em bé, là hình ảnh của tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này. Vậy Đức Maria cũng là hình ảnh đẹp nhất của Thiên Chúa. Nhờ đó chúng ta có thể nhận ra: Thiên Chúa không những là Cha, nhưng Ngài còn là hình ảnh đẹp nhất của các bà mẹ, vì chính Ngài đã lấy những sự trìu mến, yêu thương từ chính trái tim Ngài dựng nên các bà mẹ. Vậy Chúa còn là Mẹ hơn tất cả mọi người mẹ.

Đức Maria, chính là Mẹ của Chúa Giê-su, chính là người Mẹ trọn hảo nhất trong các bà mẹ, đó là Mẹ của chúng ta, của tất cả chúng ta. Chúa đã ban tặng cho chúng ta Đức Maria để chúng ta học tập qua trái tim của Mẹ, và để khi kêu cầu lên Mẹ, từ đó chúng ta nhận ra Thiên Chúa là đấng trọn hảo, là hình ảnh của một người Mẹ đẹp nhất…

Một binh sĩ Nga hồi đệ nhị Thế chiến đã tâm sự:

«Lúc còn bên Liên sô, tôi chỉ là một binh sĩ. Hồi còn nhỏ tôi hằng mơ ước trở thành một sĩ quan. Nhưng tôi không bao giờ được thu nhận vào bất cứ trường sĩ quan nào… Chỉ còn cách là lập nhiều thành tích để được thăng cấp.

Trong suốt mười hai năm, tôi và một số bạn bè đã lập được nhiều chiến công trong những cuộc hành quân nguy hiểm. Thế là chúng tôi được đề nghị thăng cấp.

Hôm đó chúng tôi được tập họp để chờ viên chỉ huy đến trao huy trương và thăng cấp. Thế nhưng viên chỉ huy vừa đọc xong danh sách những người được phong thưởng, thì một người trong nhóm chúng tôi bước ra khỏi hàng ngũ đến trình diện ông chỉ huy và báo cáo về tôi như sau:

- Thưa đồng chí, anh này không xứng đáng được phong cấp sĩ quan. Vì anh ta luôn đeo trong mình một tấm ảnh của bà Maria. Anh ta chỉ là một tên gián điệp, một kẻ phản bội.

Viên sĩ quan nhìn tôi và hỏi:

- Có thực sự anh mang trong mình ảnh của bà Maria không?

Không một chút do dự, tôi trả lời:

- Đúng thế, thưa đồng chí! Một trong những thông soái vĩ đại nhất của nước Nga là Chu-Bô-Rốp, người đã đánh bại Na-pô-lê-ông, cũng mang trong mình tấm ảnh của Đức Maria. Có điều gì không hợp lý chăng?

Viên chỉ huy thét lên!

- Đồng chí ra khỏi hàng ngũ tức khắc! Hoặc đồng chí mang trên mình quân hàm sĩ quan hoặc tấm ảnh ấy.

Tôi tiến ra ba bước và khước từ cấp bậc sĩ quan mà tôi hằng mong ước từ thuở nhỏ! Liền sau đó tôi bị trả lại đơn vị và điều ra trận đánh nguy hiểm nhất. Tại đây tôi đã bị người Đức bắt làm tù binh và cho sát nhập vào tiểu đoàn những người Lô-Vác và được đưa tới Nam-Tư.

Sau khi bị bắt làm tù binh, tôi được thăng cấp sĩ quan trong tiểu đoàn những người Lô-Vác.

Tôi không biết có được trở về bên bờ sông Vôn-ga không? Trước khi lên đường nhập ngũ, mẹ tôi đã đeo vào cổ tôi bức ảnh Đức Maria. Tôi tin chắc rằng một ngày nào đó, với sự chở che của Mẹ Thiên Chúa, tôi sẽ được gặp lại mẹ tôi trong cõi vĩnh hằng."


NS Dân Chúa Âu Châu