TIỀN GIANG -- Rời trường Giáo Dưỡng xe chúng tôi đến thẳng Tòa Giám Mục Mỹ Tho vì đây là điểm hẹn để được hướng dẫn về Rạch Cầu. Sân nhà thờ Chánh Tòa đang rộn ràng chuẩn bị khán đài cho thánh lễ đêm. Cây Noel có năm chóp màu trắng chồng lên nhau làm cho nhà thờ Chánh Tòa như đẹp hơn.

Một giờ đồng hồ sau chúng tôi mới đi về ngã Chợ Gạo. Không ngờ đường về Rạch Cầu xa đến “kinh hoàng”, đường vừa hẹp lại có đá nhỏ nhô lên lởm chởm, phải đi qua đến mấy cây cầu. Bến phà Vàm Giồng vừa nhỏ, lối xuống phà lại dốc, rất khó khăn cho xe hơi lên xuống dù khúc sông cũng chỉ ngắn thôi. Tôi nhìn vào khoảng không: Ước gì có ai đó nhiều tiền của vui lòng đến đây xây cây cầu này.

Đường xá khó khăn, anh tài xế bắt đầu khó chịu. Anh đòi thêm tiền. Tôi đồng ý vì không biết làm gì hơn, nhưng tôi ấm ức nói nhỏ với mấy em trong nhóm: “Bạn nào lấy chồng là tài xế ở Việt Nam, chị chỉ dự lễ chứ không thèm đưa dâu hay rước dâu gì đâu nhé! Lần nào cũng vậy cứ đi đâu xa là các bác tài thế này thế nọ, mệt quá!” Một bạn chắp tay lại đùa “Lạy Chúa, xin cho chị trưởng nhóm của chúng con có một cái xe hơi “mẹc” để chị ấy đi đón dâu cùng chúng con!”. Cả đám cười dòn.

Chúng tôi ngạc nhiên khi đến nơi. Nhà thờ Rạch Cầu to cao, ánh đèn rực rỡ, đẹp như ở Sài Gòn. Người ta đến bán hàng ờ hai bên lối đi rất vui; người nọ đan chân người kia, ở vùng quê mà tấp nập khác thường. Một bạn nói : ‘Úi chà, chỗ này giàu quá thế mà “má Loan” cho tụi mình đến đây! “Tôi cười “Bình tĩnh, yên nào, lát nữa sẽ được giải thích.”

Đúng vậy, xã Tân Thới không nghèo thậm chí còn khá giàu nữa vì nhiều gia đình có việt kiều ở Mỹ nhưng những xã chung quanh thì còn nghèo. Cha sở nói với tôi rằng 150 phần quà sẽ đưa cho chính quyền 100 phần để họ phát lại cho thiếu nhi xã khác, làm như thế là truyền giáo. Tôi không biết nói sao trước một tình huống mới. Hai em trong nhóm khó chịu vì từ trước tới nay nhóm Bông Hồng Xanh luôn được phát trực tiếp cho người nghèo, nay làm như thế các em không thích. Tôi dỗ ngọt: “Đưa cho cha phát lại càng sáng danh Chúa hơn đấy các em ạ!”. Rồi tôi cho ông già Noel xuất hiện phát tượng trưng vào lúc giáo xứ diễn hoạt cảnh Giáng Sinh.

Sáng sớm hôm sau chúng tôi được dự thánh lễ hẳn hoi. Đặc biệt, ở đây là vùng quê mà khá nhiều người đi nhà thờ mặc áo dài sắc màu trông đẹp mắt; còn đàn ông ai cũng mặc áo sơ mi bỏ vào bên trong, tất cả đều lịch sự, rất hay!

Tan lễ, chúng tôi chuyển quà xuống ghe mà chưa ăn sáng, để sang trường tiểu học Tân Thạnh thuộc xã Tân Thạnh huyện Gò Công Tây. Trường này chỉ có 350 em học sinh và mười mấy thầy cô giáo. Quan sát chung quanh, tôi thấy quang cảnh có phần đơn sơ. Bằng đó con người sống và làm việc chung với nhau thế mà không có nhà vệ sinh riêng cho thầy cô giáo. Các em học sinh thì sử dụng khỏang đất trống nhỏ, được quây bốn phía bằng những miếng tôn cũ để làm nơi tiêu tiểu. Khi chúng tôi đến, các em học sinh đang quét sân để đón đoàn. Trẻ con trong khu vực có vẻ háo hức. Hai trăm năm mươi phiếu quà được chia đều cho các thiếu nhi bên nhà thờ Cồn Bà và trường học Tân Thạnh.

Xếp quà xong, tôi thấy ở văn phòng có nhiều người ở đó. Tôi chột dạ khi nghe anh hiệu trưởng giới thiệu. Hôm nay có ông Chủ tịch mặt trận xã, có ông hội trưởng Hội Nông Dân, Chị trưởng hội Chữ Thập Đỏ, trưởng công an xã, các thầy cô và cả ông bảo vệ trường nữa. Tôi nghĩ thầm, thôi thì phải xã giao thôi, đây cũng là cơ hội truyền giáo và là dịp chia sẻ. Dù ít hay nhiều mọi người đều có quà.

Trước khi phát quà, ông già Noel sinh hoạt tập thể vui chơi với các cháu. Các em ở vùng quê nhút nhát hơn ở thành phố nhiều. Nếu không có hai thầy trợ giúp, chúng tôi chịu thua. Việc phát quà cho học sinh dễ hơn là cho thiếu nhi quần chúng. Cứ từng lớp xếp hàng ra lãnh, số còn lại vào lớp học lãnh. Sân trường vui như ngày hội. Những em không được phiếu cũng có bánh kẹo, tất cả cùng vui. Tôi nhận thấy sao vùng quê họ lại thích áo pull đến thế! Tiền ở đây có phần quí và khó kiếm như vậy!

Khi các em đã ra về những vị bên chính quyền và thầy cô giáo, quí vị đại diện bên nhà thờ và tất cả chúng tôi tập trung trong một phòng họp. Tôi ngại ngùng khi anh hiệu trưởng và ông chủ tịch cứ trịnh trọng “Kính thưa cô Loan”. Họ xin học bổng để duy trì sĩ số học sinh; còn tôi nghĩ thêm về cái nhà vệ sinh dành cho thầy cô và học sinh. Tôi không dám mạnh miệng hứa hẹn gì nhưng vẫn mong giúp được họ.

Thật là vui khi về bên nhà thờ Cồn Bà ăn cơm trưa. Cơm có tôm, có cá nhưng câu chuyện giữa thầy giúp xứ với chúng tôi vui như Tết. Mấy ông trùm ngỏ lời xin một chân nến phục sinh bằng inox. Để tôi đồng ý, anh gắp cho tôi những con tôm to, đon đả mời tôi ăn lẩu cá và còn bắt một con cá lóc muốn tôi mang về biếu má tôi nữa. Tôi nheo mắt đùa: “Mang con cá lóc về nhà là phải lo cúng chân đèn phải không?” Tất cả lại cười vui.

Chuyến đi này ghé vào ba nơi, nhưng ông già Noel cũng vẫn tặng quà ngẫu nhiên những người gặp gỡ dọc đường nữa: nào là anh lái đò, vài ba em bé bán vé số ở phà Vàm Giồng, cụ già ở cổng nhà thờ Chính Tòa… chuyến đi không có gì đặc biệt nhưng trong ánh mắt những người nhận quà ánh lên niềm vui khó tả.

Kết thúc chương trình Noel năm 2005, ông già Noel của nhóm công tác xã hội Bông Hồng Xanh xin chân thành cảm ơn Thông Tấn Xã Công Giáo Việt Nam VietCatholic, cha Giám Đốc và quí ân nhân là độc giả VietCatholic đã tạo điều kiện để ông già Noel có nhiều quà, làm tăng thêm niềm vui trong dịp lễ Giáng Sinh, là ngày sinh nhật của Đức Giêsu, hy vọng niềm vui này được nhân rộng và chân dung Đức Kitô được rõ nét hơn trong tâm hồn nhiều người.