NGƯỜI PHÚ HỘ VÀ NGƯỜI ĂN MÀY.

Có nhà quyền quý phú hào,
Quần là áo lượt cỗ cao mâm đầy.
Trước nhà có chú ăn mày,

4980. La-da tên đẹp mà cay cực đời,
Khắp mình ghẻ chóc tả tơi,
Những mong được vụn bánh rơi dưới bàn.
Mặc cho nắng đốt mưa chan,
Mặc cho tủi nhục kiên gan nằm chờ.
Chủ nhà vẫn cứ làm ngơ,
Thấy người đói rét vẫn trơ mắt nhìn.
Thảm thương cho chú ăn xin,
Nỗi đời được mấy mà nghìn chua cay ?
Thân này đành với phận này,

4990. Chó ngồi liếm ghẻ ruồi bay nực người.
Chú nằm chết đói ngoài trời,
Thiên thần đưa chú về nơi thanh nhàn.
Hồn ma của chú chưa tan,
Thì nhà phú hộ bình an lìa đời.
Than ôi ! cây đổ bình rơi,
Cả làng đưa lão đi chơi suối vàng.
Đám tang lão thật rềnh rang,
Nhưng trong hỏa ngục lão màng chi đâu.
Nhìn lên lão thấy trên đầu,

5000. Ở xa xa lắm giữa bầu diệu quang.
Áp-ram rực rỡ cao sang,
Trong lòng ông cụ có chàng La-da.
Lão liền cất tiếng rên la :
Áp-ram, cụ hãy nhìn qua sương mờ :
“Tôi đang khốn khổ vô bờ,
Hết hồi băng nấu đến giờ lửa nung.
Nóng sao hơn hỏa diệm bùng,
Lạnh sao hơn cả một vùng băng sơn !
Lòng tôi sùng sục căm hờn,

5010. Giận thân, ghét phận còn hơn kẻ thù.
Một giờ trong hỏa sương mù,
Bằng ngàn thế kỷ lao tù dương gian.
Bao giờ trời sụp đất tan,
Bao giờ tôi xuống khỏi giàn hỏa thiêu.
Nung không chảy, cháy không tiêu,
Càng không chết được, càng nhiều đắng cay.
Cụ ơi ! thương xót thân này !
Bảo La-da nhúng ngón tay ngọc ngà
Vào dòng suối mát trời sa,

5020. Lấy cho một giọt nước hoa ngọt ngào,
Nhỏ vào đầu lưỡi rát rao,
Bị nung giữa lửa hỏa hào không ngơi”.
Á-ram bảo hắn : “Con ơi !
Thử ôn trở lại chuyện đời ngày xưa.
Phần con hạnh phúc có thừa,
La-da khốn khó không chừa một giây.
Ngày nay có được thế này,
Con đành chịu cực bù thay buổi đầu.
Giờ đây trời vực cách nhau;

5030. Mối dây liên lạc muôn sau hết rồi”.
Lão rằng : “Khốn nạn thân tôi !
Thời gian đâu để đền bồi nữa đây ?
Hỡi ơi mang kiếp đoạ đày !
Hết còn trời rộng đất dày kêu than.
Đời tôi trúc chẻ, ngói tan,
Em tôi còn ở dương gian năm người
Xin La-da đến ngỏ lời :
Rằng tôi đã bị đời đời trầm luân.
Xin đừng giẫm lại vết chân

5040. Kẻo mang lấy họa diệt thân muôn đời”.
Áp-ram lại bảo : “Con ơi !
Anh em con đã có lời Tiên Tri,
Luật Mai-sen chẳng thiếu gì,
Cứ noi theo đó thực thi đủ rồi !”
Lão rằng : “Tổ phụ cha ôi !
Niềm tin của chúng xa rời đã lâu.
Mong rằng chúng sẽ hồi đầu,
Khi La-da đến kể câu chuyện này.”
Cụ rằng : “Con hãy nghe đây :

5050. Nếu lời Kinh Thánh dạy bày mà chê;
Thì dù kẻ chết hiện về,
Nói chi chúng cũng chẳng hề xem sao”.