XIN VÂNG THEO MẸ VỀ TRỜI

Hình ảnh đẹp lung linh huyền nhiệm của người phụ nữ trong Thánh Kinh : “Kìa bà nào xuất hiện như rạng đông, diễm kiều như vầng nguyệt, lộng lẫy tựa thái dương, oai hùng như đạo binh chỉnh tề hàng ngũ” (Dc 6, 10) hoặc “Có một điềm lớn xuất hiện trên trời : một Phụ nữ, mình khoác mặt trời, chân đạp vầng trăng, và đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao” (Kh 12, 1) là hình bóng Đức Maria đón nhận ý Chúa qua sứ mạng thập giá đời mình bằng lòng tin của Mẹ.

Tin Mừng theo Thánh Luca (1, 39-56) ngày lễ Đức Mẹ lên trời đã kể lại việc làm đầy ý nghĩa của Mẹ: nối kết tình yêu Thiên Chúa với tình yêu thương người là đi thăm bà Elisabeth. Mẹ đã nối kết niềm vui với lòng mến, Mẹ đã tạ ơn Chúa trong sâu thẳm nội tâm mình và bật thành lời qua bài ca Mangificat:

“Linh hồn tôi ngợi khen Thiên Chúa
Thần trí tôi hớn hở vui mừng
vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi.
Phận nữ tỳ hèn mọn,
Người đoái thương nhìn tới,
từ nay, hết mọi đời sẽ khen tôi diễm phúc”.

Đón nhận ý Chúa bằng lòng tin là luôn sống đẹp lòng Chúa trong sự giằng co của cái tôi chính mình. Niềm tin đã làm Mẹ trỗi vượt hơn mọi người trần thế. Mẹ xác quyết xin vâng theo ý Chúa chứ không bắt Chúa phải theo ý của mình. Niềm tin ấy giúp Mẹ biết từ bỏ chính mình, quên mình vì Chúa và vì hạnh phúc con người.

Khi đón nhận hai tiếng xin vâng, Mẹ luôn đón nhận mọi thăng trầm của cuộc sống trong bình an. Mẹ luôn bình an khi được trao ban sứ mạng, dù biết trước sứ mạng ấy sẽ gây đớn đau rướm máu cho người Con yêu dấu của mình. Sự bình an ấy nằm trong lời chúc tụng: ”Linh hồn tôi ngợi khen Thiên Chúa”. Linh hồn tôi là chính tôi, trọn vẹn con người tôi, cuộc sống tôi. Có bình an mới có khả năng dấn thân tốt, làm sao có thể dấn thân khi lòng mình bất an, chênh vênh bất ổn!

Mẹ đã nhận ra nhu cầu đem Chúa đang hiện diện trong cung lòng mình đến với người chị họ Elizabeth. Bà Elizabeth đã ca ngợi Mẹ Maria là người diễm phúc hơn hết mọi phụ nữ vì bà nhận biết Mẹ là kẻ đã tin mọi điều Chúa truyền phán cho Mẹ sẽ thành hiện thực. Lời ca ngợi của bà Elizabeth cũng giống như lời ca khen của một phụ nữ: "Phúc cho lòng dạ cưu mang Ngài và vú Ngài đã bú" (Lc 11, 27-28)

Sau khi chấm dứt cuộc đời dương thế, Mẹ được Thiên Chúa cất về trời cả xác và hồn. Mẹ lên trời để xin Chúa chuẩn bị con đường cho chúng ta về trời. Con đường về trời không xa nhưng cần có sự chuẩn bị lối sống ngay tại trần gian này. Cần tập sống đạo bằng chiều sâu của bình an như Mẹ, chứ không phải bằng chiều cạn chông chênh cảm tính.

Sống làm sao để thích nghi với Thiên Đàng trong lòng mình, xin vâng theo thánh ý Chúa trong tất cả mọi sự, lúc ấy chúng ta mới có thể thanh thản theo mẹ “về Trời”. Xin Mẹ ban cho chúng ta ơn can đảm sống thánh giống như mẹ, xin dâng tất cả lòng cậy trông, tin yêu phó thác nơi Thánh Tâm Chúa để tạ ơn trong mọi sự. Amen.