NGƯỜI ĐÀN BÀ NGOẠI TÌNH

Sáng sau vừa rạng chân trời,

Chúa vào Đền Thánh tiếp lời giảng khuyên,

Bàn dân hội trước diện tiền,

3640. Thầy thông, Biệt phái ngang nhiên tiến vào.

Dẫn theo một ả má đào,

Đặt ngay trước Chúa cất cao giọng trình :

“Nghe Thầy lý đoán thông minh,

Đây là thủ phạm ngoại tình quả tang.

Mai-sen luật đã rõ ràng,

Tội hình ném đá pháp tràng xử ngay.

Tạm quyền dẫn độ tới đây,

Chờ nghe Tôn Ý vụ này ra sao ?”

Kẻ thù tính đặt mưu cao,

3650. Đôi bề phân xử bề nào cũng lâm.

Thừa cơ nước đục sóng ngầm,

Làm cho, cho lỡ cho lầm một phen

Ra tay đổi trắng thay đen,

Sao cho, cho hạ cho hèn mới thôi.

Thấy mưu vừa độc vừa tồi,

Chúa ngồi im lặng cau đôi lông mày.

Ngón tay tháp bút múa quay

Chữ trên mặt đất dày dày hiện lên.

Nét xiên như vút mũi tên,

3660. Nét tròn như đá kè trên đầu người.

Kẻ thù dù sợ chưa thôi,

Lá gan đã xẹp, vành môi còn chì.

Không ngừng thúc giục nằng nì,

Ngẩng lên Chúa bảo : “Có chi mà phiền

Tay nào trong sạch tinh tuyền ?

Hãy quăng viên đá đầu tiên vào nàng”.

Dứt lời tay vẫn nhẹ nhàng,

Viết rồi lại xóa từng hàng, từng câu.

Kẻ thù xịu mặt, quắp râu

3670. Già rồi tới trẻ quay đầu rút lui.

Sân đền vắng sạch bóng người

Một mình thiếu phụ đứng khơi mạch sầu.

Muôn ngàn khiếp sợ lo âu

Đăm đăm nhìn Chúa như câu van nài

Một lời khích lệ ủi an,

Là nguồn hy vọng chứa chan một đời.

Ngón tay mặt đất tách rời,

Đứng lên Chúa bảo : “Bọn người kia đâu ?

Tay nào vạch lá tìm sâu ?

3680. Tay nào chủ chốt cầm đầu mối dây ?”

Nàng rằng : “Không có thưa Thầy ?

Chúa đưa ánh mắt chứa đầy từ tâm.

Rằng : “Ta cũng chẳng buộc cầm,

Hãy về sửa những lỗi lầm trái ngang.

Hãy thôi nếp sống sổ sàng,

Đừng liều tái phạm hết đàng giảm khinh”.

Cúi đầu quỳ trước sân trình :

“Ơn này ví thể trùng sinh một đời !

Óc gan lầy đất đền bồi,

3690. Đại ân không thể dùng lời tạ ân”.