Chúa Nhật 30, TN- C
BIỆT PHÁI- THU THUẾ VÀ TÔI (Lc 18,9-14)
Trong các sách Tin Mừng, chỉ có thánh sử Luca kể lại dụ ngôn này, và cho biết rõ đối tượng nhắm đến: "Một số người tự cho mình là chính trực và khinh khi những người khác".
Dụ ngôn cho thấy hai người lên đên thờ cầu nguyện, một Biệt phái một Thu thuế, tức hai đối tượng hết sức tương phản nhau.
Người Biệt phái- nhà đạo đức chuẩn mẫu của Do Thái giáo, được cả xã hội Do Thái trọng kính, ngưỡng mộ; Trái lại, Người thu thuế, tiêu biểu cho loại tội phạm công khai, bởi làm nghề thu thuế, phục vu nền hành chánh cho đế quốc xâm lược, anh bị xếp vào hàng ngũ bất hảo, tội lỗi, bị cả xã hội loại trừ kinh ra mặt, cấm tiếp xúc.
Ta hãy xem họ đến với Chúa cầu nguyện thế nào ?
Người biệt phái thì ngạo mạo, xem ra ông có rất nhiều lễ vật dâng lên Chúa, kể công dài dòng… song dường như công ông lập không có giá trị vì thiếu Tình yêu. Thứ nhất là ông không yêu người khác, coi mình đạo đức hơn người khác (“tôi không như các người khác, hay là như tên thu thuế kia”) ; thứ hai là ông cũng không yêu Chúa: ông giữ luật và làm nhiều việc lành chỉ để chứng tỏ cho Chúa biết ông là người đàng hoàng và do đó Chúa phải yêu thương ông, ban thưởng ông.
Trái lại, hình ảnh người thu thuế thật đáng thương, anh rụt dè, đứng xa xa, không dám ngước cổ nhìn trời và xem ra anh chẳng có lễ vật gì dâng lên Chúa ngoài tội lỗi với trái tim yêu thương, sám hối. Tình yêu của anh không nồng nàn thắm thiết mà chỉ là một tình yêu muộn màn của đứa con tội lỗi quay về với một tấm lòng tan nát, một trái tim đang kêu gọi tình thương xót của Chúa (“Lạy Chúa xin thương xót con là kẻ có tội”)
Kết quả thật bất ngờ trong nhãn quan Do Thái giáo. Những tưởng người biệt phái công chính, công to sẽ được trọng thưởng, trước mặt Chúa lại không công chính, ra về trắng tay; những tưởng quân thu thuế tội lỗi, quân bất chính lại được ơn tha thứ, được ơn công chính hóa.
Và Chúa Giêsu cho biết lý do: “Vì tất cả những ai tự tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên”.
Sống như Chúa Giêsu hiền lành và khiêm nhường (x. Mt 11,19) hay khiêm tốn và sám hối như người thu thuế công chính trong dụ ngôn, quả là một thách đố.
Thách đố càng lớn khi sống trong thế giới tục hóa, gian dối tràn lan, xu thế sống hưởng thụ, ích kỷ theo chủ nghĩa ‘Makeno’ (mặc kệ nó). Sống vội, sống gấp, sông vô tâm, sống bất chấp ngày mai, không màng đời sau, xem ra đang thịnh phát, nhất là trong giới trẻ.
Đặt trong xã hội đương đại, hiền lành và khiêm nhường không chỉ là một thách đố mà không chừng còn bị người ta chạy đến… sờ trán xem còn bình thường không, có nên đưa vào bệnh viện Trung ương II Biên Hòa không (tâm thần), bởi sống khác người quá, ngố quá.
Sau khi Nguyên tổ sa ngã, con người khắc vào trong bản tính ‘thị dục huyễn ngã’ luôn muốn xem mình hơn người khác, tự mãn, kiêu ngạo, rồi xem thường, coi khinh người khác.
Đấy là những trở ngại nguy hiểm ngăn cản ta vào Nước Trời mà người Biệt phái vấp phạm.
Người Biệt phái, người Thu thuế và tôi đến Nhà thờ cầu nguyện- dâng Lễ, tôi ở trong tư thế nào: thu thuế hay biệt phái?
Dụ ngôn của Chúa Giêsu hôm nay cho ta thấy rõ một quy tắc: Thái độ sống thế nào thì đưa đến việc cầu nguyện thế ấy.
Người Biệt đứng riêng một mình cầu nguyện rằng: “Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, bì con không giống như bao kẻ khác: tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia” (Lc 18,11); bởi ông vốn khinh người, kiêu ngạo xem mình hơn người; sống phô trương, bắt người khác phải chào hỏi, tâng công. Ông làm việc tốt là để kể công, khinh người, cho mình đạo đức hơn mọi người. Nghĩa là, việc tốt ông làm không phải nhắm chia sẻ bác ái, không phải góp phần xây dựng tình hiệp thông yêu thương.
Người thu thuế biết thân phận tội lỗi, nhận thức sự nguy hiểm của tội lỗi không chỉ làm mất đời này mà còn tiêu luôn đời sau nên khiêm tốn, sám hối, tin tưởng và kêu xin lòng xót thương của Chúa.
Nếu ta là Biệt phái, thì miễn .
Còn nếu ta muốn được ơn công chính hóa của Chúa, muốn nhận ơn tha thứ của Chúa, ta phải như người thu thuế: nhận ra thực trạng con người thật của mình, khiêm tốn- sám hối chạy đến nương cậy lòng thương xót của Thiên Chúa.
Đời sống Khiêm tốn- sám hối như người thu thuế gắn liền với đời sống cầu nguyện. Bởi khi còn biết cầu nguyện, ta còn ý thức thân phận yếu đuối của mình, chẳng làm được gì nếu không có ơn Chúa. Bởi khi cầu nguyện, ta còn muốn tìm ý Chúa và sống theo Ý Chúa, sống trong ơn nghĩa Chúa.
Nói đến đời sống cầu nguyện, năng cầu nguyện- mà đỉnh cao lời cầu nguyện chính là Thánh lễ, xem ra lại là một thứ… dở hơi trong nền văn minh kỹ trị như hôm nay, cách riêng trong môi trường mà ý thức hệ vô thần, không dừng trên lý thuyết mà là vô thần thực tiễn. (Nói vô thần thực tiễn, bởi không ít người trong chúng ta, mang danh Kitô hữu song đời sống chẳng để cho Chúa hiện diện; mang danh có Đạo, song đời sống ta gạt bỏ Thiên Chúa qua một bên, sống như không có Thiên Chúa, tệ hơn cả những người không tin có Thiên Chúa).
Truyện minh họa:
Thay vì mở sổ công - tội rồi quyết định mở cửa Thiên đàng cho vào Nước Trời ngay hay ấn định mức độ phải giam nơi luyện tội ít hay nhiều, Thánh Phêrô dạo này có cách kiểm tra mới.
Mỗi người đến trình diện, thánh nhân cầm chìa khoá Cửa Nước Trời khá lớn gõ vào hai đầu gối.
Có những người ngài gõ nhẹ cái đã giẫy nảy la đau, ngài bảo xuống Luyện tội giam mất chục năm; gõ mạnh tí nữa mới đau: xuống luyên tội thanh luyện ít năm; gõ mạnh mới đau: ở luyện tội ít tháng…
Cứ thế, gõ nhẹ mà đau ở Luyện tội lâu; gõ mạnh mới đau ở luyện tội ít.
Đặc biệt có người ngài gõ thật mạnh mà không thấy đau; gõ nhiều lần mạnh mà không thấy phản ứng đau, Thánh Nhân liền mở của Thiên đàng mời vào ngay.
Có người thắc mắc, thánh nhân giải thích:
- Điều đó cho thấy khi còn sống họ biết cầu nguyện nhiều hay ít. Người biết quỳ cầu nguyện nhiều thì đầu gối chai sần, gõ vào ít thấy đau, đền tội dương gian đã đủ; con người ít biết quỳ cầu nguyện thi gõ nhẹ đã đau, cần phải thanh luyện lâu hơn…
Cũng có loại người, ngài mới giơ lên nhử gõ- chưa kịp gõ, vội thụt chân, la hét thảm thiết và chạy mất… Họ chạy đi đâu không ai biết, song có điều chắc chắn không thấy họ ở nơi Luyện tội hay trên Thiên đàng.
Hình ảnh biết quỳ xuống cầu nguyện trọng dụ ngôn là hình ảnh những ai còn biết khiêm tốn cầu nguyện. Nước Trời chỉ dành cho những ai còn biết cầu nguyện, biết chạy đến Chúa nương cậy lòng từ bi lân tuân của Thiên Chúa là Cha chúng ta ở trên trởi.
‘Lạy Chúa xin thương xót con là kẻ tội lỗi”. Amen
Lm. Đaminh Hương Quất
BIỆT PHÁI- THU THUẾ VÀ TÔI (Lc 18,9-14)
Trong các sách Tin Mừng, chỉ có thánh sử Luca kể lại dụ ngôn này, và cho biết rõ đối tượng nhắm đến: "Một số người tự cho mình là chính trực và khinh khi những người khác".
Dụ ngôn cho thấy hai người lên đên thờ cầu nguyện, một Biệt phái một Thu thuế, tức hai đối tượng hết sức tương phản nhau.
Người Biệt phái- nhà đạo đức chuẩn mẫu của Do Thái giáo, được cả xã hội Do Thái trọng kính, ngưỡng mộ; Trái lại, Người thu thuế, tiêu biểu cho loại tội phạm công khai, bởi làm nghề thu thuế, phục vu nền hành chánh cho đế quốc xâm lược, anh bị xếp vào hàng ngũ bất hảo, tội lỗi, bị cả xã hội loại trừ kinh ra mặt, cấm tiếp xúc.
Ta hãy xem họ đến với Chúa cầu nguyện thế nào ?
Người biệt phái thì ngạo mạo, xem ra ông có rất nhiều lễ vật dâng lên Chúa, kể công dài dòng… song dường như công ông lập không có giá trị vì thiếu Tình yêu. Thứ nhất là ông không yêu người khác, coi mình đạo đức hơn người khác (“tôi không như các người khác, hay là như tên thu thuế kia”) ; thứ hai là ông cũng không yêu Chúa: ông giữ luật và làm nhiều việc lành chỉ để chứng tỏ cho Chúa biết ông là người đàng hoàng và do đó Chúa phải yêu thương ông, ban thưởng ông.
Trái lại, hình ảnh người thu thuế thật đáng thương, anh rụt dè, đứng xa xa, không dám ngước cổ nhìn trời và xem ra anh chẳng có lễ vật gì dâng lên Chúa ngoài tội lỗi với trái tim yêu thương, sám hối. Tình yêu của anh không nồng nàn thắm thiết mà chỉ là một tình yêu muộn màn của đứa con tội lỗi quay về với một tấm lòng tan nát, một trái tim đang kêu gọi tình thương xót của Chúa (“Lạy Chúa xin thương xót con là kẻ có tội”)
Kết quả thật bất ngờ trong nhãn quan Do Thái giáo. Những tưởng người biệt phái công chính, công to sẽ được trọng thưởng, trước mặt Chúa lại không công chính, ra về trắng tay; những tưởng quân thu thuế tội lỗi, quân bất chính lại được ơn tha thứ, được ơn công chính hóa.
Và Chúa Giêsu cho biết lý do: “Vì tất cả những ai tự tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên”.
Sống như Chúa Giêsu hiền lành và khiêm nhường (x. Mt 11,19) hay khiêm tốn và sám hối như người thu thuế công chính trong dụ ngôn, quả là một thách đố.
Thách đố càng lớn khi sống trong thế giới tục hóa, gian dối tràn lan, xu thế sống hưởng thụ, ích kỷ theo chủ nghĩa ‘Makeno’ (mặc kệ nó). Sống vội, sống gấp, sông vô tâm, sống bất chấp ngày mai, không màng đời sau, xem ra đang thịnh phát, nhất là trong giới trẻ.
Đặt trong xã hội đương đại, hiền lành và khiêm nhường không chỉ là một thách đố mà không chừng còn bị người ta chạy đến… sờ trán xem còn bình thường không, có nên đưa vào bệnh viện Trung ương II Biên Hòa không (tâm thần), bởi sống khác người quá, ngố quá.
Sau khi Nguyên tổ sa ngã, con người khắc vào trong bản tính ‘thị dục huyễn ngã’ luôn muốn xem mình hơn người khác, tự mãn, kiêu ngạo, rồi xem thường, coi khinh người khác.
Đấy là những trở ngại nguy hiểm ngăn cản ta vào Nước Trời mà người Biệt phái vấp phạm.
Người Biệt phái, người Thu thuế và tôi đến Nhà thờ cầu nguyện- dâng Lễ, tôi ở trong tư thế nào: thu thuế hay biệt phái?
Dụ ngôn của Chúa Giêsu hôm nay cho ta thấy rõ một quy tắc: Thái độ sống thế nào thì đưa đến việc cầu nguyện thế ấy.
Người Biệt đứng riêng một mình cầu nguyện rằng: “Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, bì con không giống như bao kẻ khác: tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia” (Lc 18,11); bởi ông vốn khinh người, kiêu ngạo xem mình hơn người; sống phô trương, bắt người khác phải chào hỏi, tâng công. Ông làm việc tốt là để kể công, khinh người, cho mình đạo đức hơn mọi người. Nghĩa là, việc tốt ông làm không phải nhắm chia sẻ bác ái, không phải góp phần xây dựng tình hiệp thông yêu thương.
Người thu thuế biết thân phận tội lỗi, nhận thức sự nguy hiểm của tội lỗi không chỉ làm mất đời này mà còn tiêu luôn đời sau nên khiêm tốn, sám hối, tin tưởng và kêu xin lòng xót thương của Chúa.
Nếu ta là Biệt phái, thì miễn .
Còn nếu ta muốn được ơn công chính hóa của Chúa, muốn nhận ơn tha thứ của Chúa, ta phải như người thu thuế: nhận ra thực trạng con người thật của mình, khiêm tốn- sám hối chạy đến nương cậy lòng thương xót của Thiên Chúa.
Đời sống Khiêm tốn- sám hối như người thu thuế gắn liền với đời sống cầu nguyện. Bởi khi còn biết cầu nguyện, ta còn ý thức thân phận yếu đuối của mình, chẳng làm được gì nếu không có ơn Chúa. Bởi khi cầu nguyện, ta còn muốn tìm ý Chúa và sống theo Ý Chúa, sống trong ơn nghĩa Chúa.
Nói đến đời sống cầu nguyện, năng cầu nguyện- mà đỉnh cao lời cầu nguyện chính là Thánh lễ, xem ra lại là một thứ… dở hơi trong nền văn minh kỹ trị như hôm nay, cách riêng trong môi trường mà ý thức hệ vô thần, không dừng trên lý thuyết mà là vô thần thực tiễn. (Nói vô thần thực tiễn, bởi không ít người trong chúng ta, mang danh Kitô hữu song đời sống chẳng để cho Chúa hiện diện; mang danh có Đạo, song đời sống ta gạt bỏ Thiên Chúa qua một bên, sống như không có Thiên Chúa, tệ hơn cả những người không tin có Thiên Chúa).
Truyện minh họa:
Thay vì mở sổ công - tội rồi quyết định mở cửa Thiên đàng cho vào Nước Trời ngay hay ấn định mức độ phải giam nơi luyện tội ít hay nhiều, Thánh Phêrô dạo này có cách kiểm tra mới.
Mỗi người đến trình diện, thánh nhân cầm chìa khoá Cửa Nước Trời khá lớn gõ vào hai đầu gối.
Có những người ngài gõ nhẹ cái đã giẫy nảy la đau, ngài bảo xuống Luyện tội giam mất chục năm; gõ mạnh tí nữa mới đau: xuống luyên tội thanh luyện ít năm; gõ mạnh mới đau: ở luyện tội ít tháng…
Cứ thế, gõ nhẹ mà đau ở Luyện tội lâu; gõ mạnh mới đau ở luyện tội ít.
Đặc biệt có người ngài gõ thật mạnh mà không thấy đau; gõ nhiều lần mạnh mà không thấy phản ứng đau, Thánh Nhân liền mở của Thiên đàng mời vào ngay.
Có người thắc mắc, thánh nhân giải thích:
- Điều đó cho thấy khi còn sống họ biết cầu nguyện nhiều hay ít. Người biết quỳ cầu nguyện nhiều thì đầu gối chai sần, gõ vào ít thấy đau, đền tội dương gian đã đủ; con người ít biết quỳ cầu nguyện thi gõ nhẹ đã đau, cần phải thanh luyện lâu hơn…
Cũng có loại người, ngài mới giơ lên nhử gõ- chưa kịp gõ, vội thụt chân, la hét thảm thiết và chạy mất… Họ chạy đi đâu không ai biết, song có điều chắc chắn không thấy họ ở nơi Luyện tội hay trên Thiên đàng.
Hình ảnh biết quỳ xuống cầu nguyện trọng dụ ngôn là hình ảnh những ai còn biết khiêm tốn cầu nguyện. Nước Trời chỉ dành cho những ai còn biết cầu nguyện, biết chạy đến Chúa nương cậy lòng từ bi lân tuân của Thiên Chúa là Cha chúng ta ở trên trởi.
‘Lạy Chúa xin thương xót con là kẻ tội lỗi”. Amen
Lm. Đaminh Hương Quất