PHƯƠNG UYÊN ƠI! EM LÀ BỒ CÂU TRẮNG

Phương Uyên hỡi em là bồ câu trắng

Đem thơ lành trách mắng lũ qụa đen

Chúng thi đua lạy giặc qúa thấp hèn

Ham ăn bẩn bon chen giành nhau ghế

Giặc vào nhà sao chúng lại hèn thế

Chúng cúi đầu dâng hiến đảo Hoàng Sa

Lũ qụa hèn bán mất dần Trường Sa

Bao xương máu ông cha mình đã đổ

Bồ câu trắng thương nước nhà khốn khổ

Tung cánh bay khát khô để giữ Nước

Đem hồn Việt của Trưng Vương thuở trước

Viết thành thơ làm thước chống ngoại xâm

Nào ngờ đâu lũ hồ cáo lặng câm

Sai đầu trâu ầm ầm toàn mặt ngựa

Vây quanh em diều hâu năm bảy đứa

Bắt em vì tàu khựa lệnh truyền ban

Tham chức quyền qùy gối làm cẩu quan

Ngậm miếng bẩn phá tan tành Đất Nước

Em hiên ngang nhìn thẳng về phía trước

Lũ qụa đen chẳng giám ngước mặt lên

Rồi mai nay sử sách sẽ viết tên

Nguyễn Phương Uyên trên nền vàng rực rỡ

Bồ Câu Trắng tim em đang tươi nở

Đàn qụa đen mắc cở vùi mặt đi

Sống như thế sao xứng đáng nam nhi

Giặc đến nhà hồ ly qùy xuống lạy

Dân tộc ta đâu có loài mất dạy

Dìm dân tộc xuống đáy tận vực sâu

Em bay lên cao vút đậu trên đầu

Lũ quan tham đang xâu nhau cướp bóc

Lũ qụa đen đứa cười đứa than khóc

Bồ Câu Trắng đang đọc những vần thơ

Lời em đó đã chúng làm chúng xác xơ

Lũ lang sói đang bơ phờ tan tác.

Bồ Câu Trắng hồn em rung cung nhạc

Tâm em như bạch lạc sáng niêm tin

Vẫn hiên ngang tổ quốc ta giữ gìn

Dòng máu thắm trong tim còn luân mãi

Và rồi đây chân lý về lẽ phải

Thắng ác quan sẽ vái lạy xin tha

Tội tày trời bán Đất Nước ông cha

Lê Chiêu Thống cõng xà lang danh xú.