Đời thường, ta vẫn cứ chờ đợi: chờ một cái hẹn được thực hiện, chờ một thiết bị đang sữa chữa, chờ một trận cầu. Người mẹ tần tảo nuôi con chờ một ngày con thành tài, thành nhân. Người chồng đi xa, chờ ngày hoàn thành công tác để được sum họp gia đình…

Trong đời sống đức tin, ta lại càng chờ đợi. Đó là sự chờ đợi những điều tốt đẹp mà đức tin mách bảo: niềm an ủi thiêng liêng khi gặp trắc trở, ơn Chúa để được thánh thiện, được hạnh phúc ngày sau trong cuộc đời bất diệt…

Một mùa Vọng nữa lại về. Mùa Vọng là mùa chờ đợi mang tính thiêng liêng: Một đàng ta tưởng nhớ Chúa đến lần thứ nhất trong lễ Giáng Sinh; Đàng khác, ta hướng đến tương lai để chờ đón Chúa đến lần thứ hai.

Để sống niềm hy vọng trong khi trông chờ Chúa đến, Hội Thánh dùng chính Lời Chúa Kittô để dạy ta “hãy tỉnh thức”.

Vậy, tôi thử gợi một vài việc đạo đức để chúng ta thực hành bài học tỉnh thức trong mùa Vọng nói riêng và trong sự chờ đợi niềm hy vọng vĩnh cửu suốt cuộc sống gian trần nói chung:

– Ta thành tâm nhìn nhận mình thật mong manh, yếu đuối, cuộc sống này chỉ là tạm bợ, đầy giới hạn. Từ đó ta khiêm tốn hơn, sống có nhân, có nghĩa hơn.

– Ta luôn sống trong tâm tình tạ ơn Chúa vì Người ban ơn để ta chiến thắng những cạm bẫy của tội lỗi.

– Ta tin vào tình yêu của Chúa, thực tâm nhìn nhận tội lỗi của mình, xin Chúa tha thứ. Đồng thời đừng để lương tâm rơi vào sự chai cứng, tàn nhẫn, gây đau khổ cho anh chị em quanh mình.

– Một ý thức cần phải có luôn luôn, đó là ý thức rằng ta có thể chết bất cứ lúc nào. Ý thức như thế, không phải để hoang mang, nhưng giúp ta bình tỉnh đón nhận thánh ý Chúa, đón nhận những hoàn cảnh lắm khi bất trắc, mà Chúa muốn ta phải đương đầu.

– Ta cũng không quên bổn phận san sẻ, đỡ nâng những anh chị em bất hạnh, túng cựa…

Một vài gợi ý nhỏ nhặt bên trên giúp chúng ta sống tâm tình mùa Vọng, mùa Vọng của năm 2017 và mùa Vọng của cuộc đời mình đang khi tiến về vĩnh cửu, chắc chưa phải là tất cả của một đời sống đạo đức. Nhưng đó cũng là những điểm cần thiết cho sự thức tỉnh của bản thân mình.