Chúa Nhật 27 thường niên, năm A

Mt 21, 33-43


Ngạc nhiên là điều xảy đến bất ngờ. Bất ngờ đến độ hững hờ, ngạc nhiên, vì không biết để chuẩn bị để đón hay cho điều đó xảy đến. Có những ngạc nhiên ta vui mừng đón nhận, lại cũng có những ngạc nhiên buồn vời vợi. Ngạc nhiên đến từ tin tức xa gần. Ngạc nhiên đến từ hành động. Ngạc nhiên đến từ cách xử thế. Ngạc nhiên đến từ sự xuất hiện. Ngạc nhiên đến từ thành quả là điều hôm nay các bài đọc trong Kinh thánh nhắc đến.

Chủ vườn nho nhà Israel ngạc nhiên vì thành quả chua chát của mùa thu hoạch. Chủ chọn trồng giống tốt, rào dậu kĩ càng, lên luống, bón phân và nhặt sạch đá sỏi. Chăm sóc kĩ đến thế, tốn quá nhiều công sức mà kết quả thu hoạch lại thất vọng. Thất vọng không phải do chủ ước vọng quá mức, do lòng tham, mà chính là ngạc nhiên tự hỏi sao có thể xảy ra như thế. chủ phải ngạc nhiên thốt lên,

Nào còn việc gì phải làm cho vườn nho ta mà ta đã không làm? Sao ta trông mong nó sinh quả nho, mà nó lại sinh quả nho dại Is 5,4

Bởi không còn có thể làm gì hơn cứu vãn cho vườn nho nên chủ vườn phó mặc nó. Để nó sống chung với cỏ dại, gai góc và điêu tàn là điều không thể tránh.

Vườn nho của Chúa các đạo binh là nhà Israel, và người Giuđa là chồi cây Chúa vui thích. Ta trông mong nó thực hành điều chính trực, nhưng đây toàn sự gian ác. Ta trông mong nó thực hành đức công bình, nhưng đây toàn là tiếng kêu oan. Is 5,6-7

Nho chua chát, nho dại gây nên bởi lòng người từ chối sống chính trực nhưng chọn lối sống gian tà. Gian tà phát xuất tự trong lòng, tim óc nên dễ chi thay đổi. Không thể đổ thừa bởi hoàn cảnh xã hội sống, hay thời cuộc tạo nên, hoặc phong thổ mà bởi chiều lòng người. Chiều lối sống buông thả, thích cuộc đời ăn chơi trác táng. Ham danh, hám lợi, vui với quyền hành, và tự hào, cậy thế hơn người. Chính những điều này dẫn đến tình trạng, thay vì thực hành đức công minh lại gieo tai vạ, bất bình tạo nên tiếng kêu oan nghiệt giữa lòng dân. Thay vì làm việc lành phúc đức giúp người, lại lợi dụng chức vụ, địa vị để hại người. Thay vì rao giảng lời công chính lại nguỵ tạo chứng gian, cớ giả đè nén sự thật, che lấp gian manh, dối trá gây đau thương, oan ức cho người dân. Thay vì biết dâng lời tạ ơn vì những ơn lành, lộc thánh Chúa ban lại kiêu ngạo tự phong mình là thầy, là chúa của anh em, ước mong người ta đến hầu hạ, cung phụng mình. Thay vì sống tâm tình cảm tạ, biết ơn người ta chọn lối sống vong ân, bạc nghĩa.

Điều nghịch lí là bản thân mình sống vong ân, bạc nghĩa với Chúa là Đấng dựng nên, ban cho trí khôn, thông minh, hiểu biết và sự sống. Đã không mang tâm tình cảm tạ lại còn bội phản. Trong khi chính mình lại muốn người mang ơn, bắt người dưới quyền hiếu nghĩa với chính mình. Nếu ai chưa kịp thi ơn, đáp nghĩa mình lạm dụng quyền hành đàn áp, hoặc nhờ phe cánh thẳng tay trừng phạt. Mình sống vô ơn nhưng bắt người thọ ơn. Mình mong sống sung sướng nhưng bắt người vất vả, phục dịch. Mình thích sang trọng lại bắt người khổ sở cung phụng cho nhu cầu của mình. Lối sống phản nghịch, tự mâu thuẫn từ trong lòng sinh ra nên không thể nào có được phán đoán chân chính, đối xử công bằng vì từ tâm đã không nhận biết công bằng.

Tinh thần vô ơn, bạc nghĩa. Tinh phần phản loạn muốn làm chúa thiên hạ thể hiện rõ hơn trong dụ ngôn thợ vườn nho tệ bạc Mt 23,33-43. Cuối mùa nho chủ vườn nho sai gia nhân trung thành đến lấy tiền thuê. Đã không trả thuế như giao kèo trái lại nhóm thợ làm vườn nho còn đánh đập gia nhân là những người vô tội. Thừa thắng xông lên, nhóm gia nhân thứ hai đến bị đánh đập tàn tệ hơn nhóm trước. Rõ ràng tình trạng bạo hành gia tăng, say máu gian ác và hận thù được nung nấu. Cuối cùng chủ sai chính con một ngài đi. Hy vọng họ kính nể con mình. Nào ngờ, vừa trông thấy nhóm thợ hô hoán ‘giết nó đi, giết nó đi’ để chiếm cứ gia tài của nó. Thoạt nghe qua tưởng thợ vườn nho ham tiền, bị của cải, vật chất mê hoặc. Suy nghĩ kĩ hơn một chút chúng ta thấy họ hăng say giết người, mà mục đích chính không phải vì tiền. Mục đích quan trọng hơn là chức tước, địa vị. Khi họ hô hoán đứa con thừa tự kia mà chết đi họ sẽ lên làm chủ, làm chúa. Vì thế họ giết cậu con thừa tự mong lên làm chúa. Mục đích cuối cùng chính là muốn làm chúa thiên hạ. Muốn làm chúa người khác là tư tưởng kiêu ngạo. Tư tưởng này đến từ ma quỉ, ghi lại trong chương đầu sách Sáng Thế 3,4 khi ma quỉ khuyến dụ tổ phụ ăn trái cấm giữa vườn để được sáng mắt làm chúa mọi loài.

Tư tưởng tân thời muốn làm chúa thiên hạ bằng cách từ chối Thiên Chúa hiện hữu. Người ta giải thích không có chúa nào hết. Tôn giáo nảy sinh do tưởng tượng. Đây là một mâu thuẫn lớn trong thời đại. Giáo điều, chủ thuyết họ hướng dẫn người khác do chính họ nghĩ ra, sáng chế ra được khẳng định là đúng nhất. Trong khi giáo huấn thật sự trong Kinh Thánh được Thần Linh Chúa mặc khải được giải thích là do tưởng tượng mà ra. Hãy cẩn trọng đừng để bị mắc lừa.

Lm Vũđình Tường

TiengChuong.org