Mấy ngày qua đài phát thanh khẩn trương loan tin về cơn bão dữ tợn sắp xảy đến. Mọi người đều chuẩn bị để chống bão, duy chỉ có đàn vịt là điếc không sợ súng. Mẹ con vịt cứ thong dong đùa giỡn trên sông, cứ thong thả xuôi theo giòng kiếm mồi. Bầu trời đổi thành màu xám, những cụm mây đen nghịt kéo đến khỏa lấp hết ánh sáng, theo sau là những cơn gió rất mạnh dồn thốc những ngọn cây về cùng phía theo chiều gió và cuối cùng là những hạt mưa nặng hạt ầm ầm đổ xuống như trút nước. Lúc này vịt mẹ mới buông những tiếng thảm thiết kêu gọi lũ con về chuồng. Cơn nước lũ xoáy mạnh xuôi giòng và những đợt sóng thi nhau ập tới, lớp này đổ trên lớp kia tạo nên những tiếng ì ầm như trời sắp sửa sập đè trên phần đất này.

Đàn vịt cứ lầm lũi chèo chống bơi ngược chiều nước. Lũ vịt con nhào lên lộn xuống theo nhịp điệu của sóng. Chúng dùng hết sức bình sinh để cố chống trả lại với sức nước xuôi giòng. Những đợt sóng đổ xuống đàn vịt tới tấp, chúng chưa kịp hoàn hồn thì những đợt sóng khác đã đổ nhào trên đầu. Vịt mẹ dường như thấu hiểu cái thảm cảnh của lũ con, nó luôn buông những tiếng não nề nghe buồn thối ruột. Gió càng mạnh, sóng càng lớn, lũ vịt càng phải phấn đấu hơn. Chúng dốc toàn lực bơi để khỏi bị nước cuốn đi. Tiếng vịt mẹ trộn lẫn với tiếng gió rít tạo thành những tiếng kêu rời rạc, đôi khi mất hút. Toàn lũ vịt leo được lên bờ, con nào cũng hồn siêu phách lạc. Chúng co cổ như cố von tròn người lại để tránh sức cản của gió, cả đàn lầm lũi bước đi chậm chạp, đôi khi phải chui qua những tàn cây kẽ lá vừa bị gió bão vùi dập trên mặt sân sũng nước. Sóng vẫn vỗ ầm ầm, gió vẫn rít lên từng cơn, mưa vẫn đổ và mặt sông nước vẫn xoáy tròn theo từng đợt sóng. Đàn vịt đã thoát hiểm, dù trong gang tấc, dù khó khăn vất vả, dù hơi tàn sức kiệt, xác sơ.

Người Kitô hữu đi theo Chúa trong những cơn sóng gió của đời người, đời sống họ cũng lắm lúc tương tự như đời sống đàn vịt, họ phải tranh đấu trước phong ba để bảo vệ đức tin tôn giáo, họ cũng vùng vẫy để sống còn, để trung thành với những điều mà họ học hỏi được trong đời sống tông đồ. Họ luôn nhớ rằng, Chúa Ki-tô không gọi họ theo Ngài để được sống ngoài thế gian, cách biệt xã hội. Chúa Ki-tô không gọi họ đi ra ngoài giòng thác lũ của thân phận làm người, hay an phận thả trôi xuôi theo giòng nước lũ. Chúa gọi họ đi ngược lại với giòng thác vật chất, cùng với Ngài bước trên con đường hẹp, con đường đòi hỏi nhiều cố gắng, hy sinh, đời hỏi sống chống trả với các cơn sóng tình, vùng vẫy để vươn lên, thoát ra khỏi vòng kiềm toả của phồn hoa giả tạo, của vật chất danh vọng, của sức mạnh bất công và bạo động. Dòng đời trôi không ngừng, kẻ nào ngưng tay chèo, tay chống sẽ bị đời cuốn đi, lạc vào cơn lốc thời đại và bị xoay tròn trong cơn cuồng phong đó. Kẻ nào không tiến ngược giòng sẽ bị đời cuốn trôi, đời là thế.

Đi theo Chúa Giê-su là chấp nhận thương đau, là bước trên đường khổ giá để chống lại những thói xấu của chính mình, là cải tạo chính mình, là làm cách mạng để tiến lên, là giải phóng mình khỏi những ươn hèn, là làm chủ chính con người của mình, là quản lý chặt chẽ đời mình và là tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc trên con đường đạo đức, tu đức, sửa mình. Đó là con đường tiên tiến, con đường đưa đến tiến bộ để rồi sẽ gặt hái thắng lợi cuối cùng, thắng lợi trọn vẹn trong Chúa Kitô.

Lạy Chúa, Đời con luôn đi kèm với đau thương. Giàu sang phú quý chưa chắc đã là sống đẹp lòng Chúa; nghèo hèn, đau thương dồn dập, xui xẻo tới tấp chưa phải là dấu hiệu bị Chúa ruồng bỏ, bởi vì đi theo Chúa là chấp nhận bơi ngược giòng nước, là chấp nhận kiếp sống nổi trôi giữa giòng đời, trong đó có đủ hương vị đắng cay ngọt bùi. Đi theo Chúa là đi trong hy vọng, ngay cả hy vọng trong đau thương bởi vì người đi trong đau thương sẽ gặt giữa ca mừng.

Lm Vũđình Tường (viết năm 1987)
TiengChuong.org