Nhớ hồi còn nhỏ, lần đầu tiên mẹ dắt con đến trường. Vai đeo cặp mới, tay nắm chặt tay mẹ, hai mẹ con cùng bước. Vừa trông thấy cổng trường, cậu con trai nắm chặt lấy chân mẹ không muốn bước thêm. Miệng chàng méo xệch đi trông thật tội nghiệp. Bà mẹ hiểu ý con, luôn mồm: “Can đảm lên, đừng sợ”, “đi học vui lắm con”. “Con trai ai mà nhát vậy, người ta cười cho đấy”, rồi bà lập lại câu “Can đảm lên”. Cậu bé vững bụng bước đi chậm chạp. Bà mẹ lại tiếp “nhanh lên con, có gì mà phải sợ vậy, có mẹ đây”. Những ngày đầu tiên cắp sách đến trường, thích thú được gặp bạn bè vui chơi trong những giờ nghỉ.

Trên con đường theo Chúa, các Tông Đồ trong những ngày đầu theo Ngài rao giảng cũng vậy. Tương tự như cậu bé mới cắp sách đến trường lần đầu tiên. Các ông theo Chúa nhưng trong bụng vẫn còn đầy lo lắng. Chúa Giêsu bao lần nhắn nhủ các ông: “Thầy đây, đừng sợ”. Không phải các ông không tin Chúa. Các ông tin Ngài nhưng các ông chưa hiểu Ngài. Vắng Chúa, các ông càng nhiều lo lắng, không tự tin ở mình. Có Chúa đi cùng các ông vững dạ hơn nhiều. Thánh sử Luca kể lại, Chúa gọi hai tông đồ Giacôbê và Gioan. Hai ông được gọi theo Chúa nhưng sợ hãi phát khiếp lên, Chúa Giêsu trấn an hai ông, Ngài nói: “Đừng sợ, từ nay các con sẽ là kẻ chài lưới người” (Lc 5:10). Trong cuộc đời đi rao giảng Tin Mừng các ông cũng bao lần hoảng sợ. Phúc Âm thuật lại có lần Chúa đi trên biển đến cùng các ông ban đêm, trông thấy Ngài đi trên mặt nước, họ tưởng là ma. Chúa Giêsu phán bảo: “Chính Thầy đây, đừng sợ” (Mc 6:50). Lần khác Chúa dẫn các ông lên núi, Ngài diện kiến Chúa Cha, nghe tiếng phán từ tầng mây, các ông sợ run nằm bẹp xuống đất. Chúa Giêsu chạm vào vai các ông và nói: “Hãy chỗi dậy, đừng sợ”.

Chúa Giêsu bao lần phán bảo các ông như thế. Ngoài ra Ngài còn cho sứ thần của Thiên Chúa đi báo tin. Các sứ thần cũng dùng tương tự những câu khuyến khích trên. Trong lần báo tin cho ông Zacaria vì lời cầu xin của ông được Thiên Chúa chúc phúc. Zacaria sợ run lên, Thiên sứ trấn an ông:

“Zacaria, đừng sợ vì lời khấn của ông được Thiên Chúa chấp nhận.”

Thực sự mà nói, có ai trên cõi đời này được nhìn Thiên Chúa hay Sứ thần của Ngài mà không sợ đâu. Ngay cả bà Maria, mẹ Thiên Chúa khi được Thiên Thần truyền tin cũng sợ bấn lên. Thiên sứ phải bảo:

“Bà Maria đừng sợ, vì bà đã được đặc sủng của Thiên Chúa.”

Nghe thế, càng sợ hơn, bà thưa:

“Việc đó xảy ra thế nào được”.

Điều này không phải Đức Mẹ không tin lời Thiên sứ, nhưng có lẽ Mẹ vẫn cảm thấy một cái gì không xứng đáng để làm mẹ Thiên Chúa.

Không phải các Tông Đồ Chúa sợ có một lần rồi thôi, sau khi Chúa sống lại, cửa nhà đóng kín vì sợ người Do-thái, Chúa Giêsu hiện đến giữa các ông, các ông cũng sợ nhưng Ngài vội phán: “Thầy đây, đừng sợ”, rồi Ngài chúc bình an cho các ông. Trên đường theo Chúa, bao lần chúng ta cũng sợ hãi như thế. Chúa Giêsu không còn hiện diện bằng xương bằng thịt để nói rằng: “Đừng sợ”. Ta có thể tìm được Ngài trong mọi nơi, mọi chỗ, trong Nhà Nguyện, trong ngay tâm hồn ta. Trong cuộc hành trình về Đất Hứa, ta cũng có lúc không thấy Ngài, ta vẫn thấy bơ vơ, vẫn lo sợ, vẫn bán tín bán nghi, Chúa có giúp ta chăng ? Những lúc như thế là lúc Chúa nói với ta: “Đừng sợ, có Ta đây”. Thế sao ta không nghe tiếng Ngài. Tiếng Chúa ngày nay không còn vang vọng trong không trung, không còn vang vọng bên đồi vắng hay trên biển cả, hay qua các Thiên sứ nữa. Tiếng Chúa vang vọng ngay trong tâm hồn chúng ta. Ta chỉ nghe tiếng nói đó nếu chúng ta cố gắng lắng nghe tiếng đó. Lắng nghe bằng cách nào ? Bằng cầu nguyện, bằng bình tâm suy nghĩ lại biến cố vừa xảy ra, bằng thinh lặng và nhiều cách khác nữa.

Đi theo Chúa không phải là chúng ta không còn sợ chi. Không sợ đau, không sợ khổ, không sợ chết. Còn chứ, dù theo Chúa chúng ta vẫn là người, mà đã là người thì còn có cảm giác, còn biết vui, biết buồn, biết sợ khổ, sợ chết. Thiên Chúa cũng sẽ nói với ta: “Đừng sợ, có Thầy đây”. Thái độ đi theo Chúa của chúng ta có thể học hỏi từ Mẹ Maria đã bộc lộ bằng hai chữ “Xin Vâng”. Thái độ chấp nhận lời Ngài dầu không hiểu, dù lo lắng nhưng vẫn theo.

Lạy Chúa, con xin ơn biết theo Người, biết lắng nghe tiếng Ngài. Hai tiếng “đừng sợ,” Thầy sẽ nói với con mãi mãi. Câu: “có Thầy đây,” sẽ an ủi chúng con trên con đường dương thế, con sẽ không còn cô đơn vì lúc nào chúng con cũng được nghe câu khuyến khích thúc giục:”Tiến lên, đừng sợ, có Thầy đây, đừng sợ.”

TiengChuong.org