Cũng đôi lúc tự nỗi buồn phản biện
Ừ, biết đâu chừng vận nước thế mà hay?!
Cùng tắc biến, biến tắc thông, tắc tiến
Đường khổ đau ai chẳng thế gian này?

Rồi đôi lúc định phận yên đá cát
Mặc muôn cảnh đời rách nát tối tăm
Mấy nghìn năm ít thanh bình lắm loạn lạc
Rất khó thoát ly khỏi vận nước luân trầm!

Có một hôm mang cơm canh thừa đổ
Chợt nhớ lại thời đầy nước mắt mồ hôi
Thuở cách mạng về phận người sao bé nhỏ
Cha mẹ điêu linh nuôi con lớn làm người!

Chợt thêm thương bao phận làm cha mẹ
Đau xót buông con lăn lộn giữa chợ đời
Bán vé số, đi đánh giày, ngửa tay xin xỏ…
Tuổi thơ đã đầy nước mắt trộn mồ hôi!

Chợt thêm thương những thân thôn nữ
Bởi quá nghèo đành chấp nhận chồng xa
Khác văn hóa, khác vùng trời, khác ngôn ngữ
Nước mắt rưng rưng chắc mỗi bận nhớ nhà!

Chợt thêm thương, Việt Nam ơi thương quá
Đất nước nghìn năm bao xương máu ông bà
Khát vọng thanh bình tự do đầy cơm ấm áo
Một niềm ước mơ giản dị thế mà vẫn xa!

Một cuối tuần yên bình rảnh rỗi
Hồn thoáng chân giữa đất rộng trời cao
Sao xứ người ta yên lành quá đỗi
Dáng con người đi mới thanh thản làm sao!

Chợt thức cõi xưa dậy réo gào
Quê hương khắc khoải nửa địa cầu
Những cảnh khổ tận cùng đời cơm áo
Mà lẽ ra là nơi đáng sống, người đáng được yêu!

Chợt nỗi buồn chẳng thể nào phản biện
Chợt thấy hồn cát đá chẳng thể ngủ yên
Chẳng nhân danh gì để ngậm miệng
Chẳng đối thoại nào để có được quyền quên!

Thân được sinh ra từ cha mẹ
Đất nào nuôi ta lớn phần đời?
Dẫu xanh xao cũng cảm ơn cội rễ
Ta phản biện sao để chối bỏ tình người?