Viết cho người theo chân Chúa
Gửi những người bạn chọn đời sống tu trì của tôi

Bạn thân mến,

Kiếp người thật mong manh dường bao, ấy thế mà Chúa vẫn ghé mặt nhìn đến. Khi ngồi viết những dòng này, tôi chợt nhớ câu nó của Pascal "con người đong đưa giữa hư vô và tuyệt đối". Tôi không biết đích xác nguyên văn tiếng Pháp là gì. Nhưng người dịch đã chọn một từ thật tuyệt vời "đong đưa" để diễn tả thân phận con người lơ lửng giữa hai bờ hư thực, giữa hư vô và tuyệt đối. Có lẽ phải chăng do con người mang hình ảnh Thiên Chúa nên hắn dầu trầm mình trong tội lỗi mà khát khao trời cao vẫn tồn tại dai dẳng?

Bạn thân mến, giờ đã là người của Thiên Chúa; nghĩa là bạn thuộc về Người, là dấu chỉ về sự hiện diện của người. Cám ơn bạn đã chọn bậc sống này, để tôi luôn được an ủi rằng Thiên Chúa vẫn ở quanh tôi. Ngài vô hình nhưng tạ ơn Người, bạn là dẫu chỉ về Người. Tuyệt vời làm sao đời sống bạn chọn lựa và vĩ đại dường nào tay Chúa an bài!

Tôi hiểu đời sống nào cũng gian nan. Bạn vất vả xuôi ngược là dấu chỉ về trời cao, nhưng bạn, đau đớn thay, vẫn mang kiếp người với nhiều hệ lụy. Bạn vẫn còn miệt mài trên con đường độc hành tu trì với nhiều đam mê níu gọi sau lưng. Đôi tay bạn vẫn cần đôi tay khác nắm chặt những khi nước mắt chảy ngược trong lòng. Nỗi buồn thiếu bàn tay khác giới vỗ về, nghe đắng đót, bạn nhỉ.

Đời sống bạn là niềm vui cho người khác nhưng bạn lại không thể giữ cho riêng mình một nỗi buồn ẩn kín. Thiên Chúa đòi buộc bạn tất cả. Nên hẳn có phút giây bạn nghe lòng mình trống trải. Bạn là dấu chỉ của Thiên Chúa, nhưng có đôi khi bạn lại hoang vắng đến rợn người; vì Thiên Chúa ở đâu mà bạn lại không cảm nghiệm. Sao bạn theo Người mà rã rượt đến thế này? Sao bạn theo Người mà không nhận ra Người trong chính nố̃i cô đơn đang ngặm nhắm con người bạn? Chiều trong sân giáo đường nghe mênh mông làm sao? Ơi Thượng Đế, người ở trong con hay ở ngoài trời đất? (Th. Âu-tinh)

Bạn nhớ vị thánh nào đó từng nói đời sống cộng đoàn là hoả ngục và vị triết gia hiện sinh nào đó sánh ví đời sống con người như bầy đàn chó săn chỉ biết cắn xé nhau. Bạn bao lần đăng đẳng nỗi đau không biết nói cùng ai, vì bạn đồng liêu không cùng quan điểm, bề trên không ai thấu. "Giả như Thiên Chúa xé trời nhìn xuống" (Isaia) nỗi cô đơn đến tận cùng của bạn! Phải, giả như Người nhìn thấy. Đêm trắng dài như đến vô tận. Đời như nhuốm một màu Thương Khó.

Thoáng nhìn lại sau lưng, có hình ảnh gia đình còn nhiều âu lo, mà bạn ước gì mình chia sẻ với, ước gì bạn có thể giúp được đôi chút. Bạn chìa tay cho người khốn cùng khắp nơi, nhưng than ôi, bạn dường như ở bên ngoài nỗi chật vật của gia đình bạn. Nhìn sang bên kia, là hình ảnh bạn bè đề huề nếp sống gia đình. Có vợ hiền, có con ngoan. Dẫu có đôi lúc gian nan, nhưng chỉ cần một ánh nhìn khác phái hay nụ cười con trẻ là bao giọt mồ hôi biến thành giọt pha lê lóng lánh màu hạnh phúc. Có phút giây nào bạn tự hỏi về con đường mình đang đi rồi sẽ về đâu. Lỡ Thiên Đàng không có?

Có lẽ nào đời sống chỉ một màu tím buồn tênh? Còn đó tiếng cười trẻ thơ nghèo khó khi bạn trao bàn tay nâng đỡ. Còn đó nụ cười già nhăn nheo trong nắng sớm trong nhà dưỡng lão chào đón bạn ghé thăm. Tôi tin bạn hẳn an lòng vì những điều đơn sơ như thế. Và Thiên Chúa nữa, một thoáng cảm nhận về Người, dù chỉ trong tích tắc, một phần nghìn, hay phần triệu giây, không đủ làm nên một sáng Tabore hay sao? Hạnh phúc hiện diện trên đường đi chứ không chỉ là đích đến mai hậu bạn nhỉ. Nêm trước Thiên Đàng chẳng phải là Thánh Thể ban nhỉ.

Bạn thân mến, nhắc bạn nhớ những điều trên, không phải là tôi đang hạnh phúc hơn bạn để rồi khuyên bạn cần làm gì. Tôi chỉ muốn gợi nhớ cho bạn, để muốn nói lên tiếng nói của "giáo dân" đang được bạn an ủi bằng đời sống tu trì rằng "chúng tôi" đồng chia sẻ nỗi đau của bạn, của tôi và mọi người. Dẫu đôi lúc "chúng tôi" khi tìm kiếm "dấu chỉ" thì khốn nạn thay, nó nhạt nhòa như thể vô hình.

Ơi kiếp người, một lần sống, biết bao lần cảm tạ cho vừa! Thượng Đế hỡi gian truân làm sao kiếp người và hạnh phúc làm sao kiếp người. Xin một lần nghiêng mình nhìn xuống kiếp này để thấy nhân gian tuyệt vời đến mức vừa muốn chối bỏ vừa muốn ôm chầm lấy thật chặt.

Chia cùng bạn vài dòng suy nghĩ, xin Thiên Chúa cho bạn luôn là dấu chỉ ngời sáng.

Và bạn thân mến của tôi ơi, xin một lần nữa cám ơn bạn vì bạn đã chọn đời sống làm dấu chỉ về một Thiên Chúa thường hằng yêu thương con người.