Trong Ngày Valentine’s Day

Em yêu của anh! Rất khó để cho anh ngồi thật tĩnh mịch và yên ổn mà viết cho em lá thư này!. Mình đã yêu nhau bao nhiêu năm rồi em nhỉ? Có phải đã 25 năm rồi không?. Xét nghĩ lại mình, thì anh có lỗi với em nhiều lắm!. Anh thật không xứng đáng với tình yêu mà em đã chung thủy dành trọn cuộc đời của em, trao cho anh. Anh thật bất xứng chẳng những đối với em, với các con, và cả với Thiên Chúa của chúng ta nữa!. Anh tệ đến độ mà không tự kềm chế được những căng thẳng nơi chính mình, mà đã trút tất cả trên em. Người mà anh rất trân quý và nể nang. Em có những cá tánh của người đàn bà á đông là chịu đựng, tuy dù em lớn lên, đi học, và sống trên xứ người đã tròm trèm 36 năm rồi còn gì. Anh yêu nhất cái tánh của em là những lần giận dữ của anh, thì em chọn thái độ ngồi đó chịu đựng, kiên nhẫn, lắng nghe tất cả, và kềm hãm. Sau đó, em đợi anh đã nguôi ngoai thì em mới hành xử anh theo cách ôn hòa của em. Em biết nói cho anh nghe những lời êm tai, dịu ngọt, và lẽ phải; mà chính anh không phủ nhận được những lỗi lầm anh gây nên. Em biết cách nói để cho anh không cảm thấy bị xỉ nhục. Em biết cách nói để cho chính anh cảm thấy rất có lỗi và cố gắng sửa sai ở lần sau. Em biết anh là con người rất cao ngạo và nhất là không bao giờ chịu thua người đàn bà, dù người đàn bà đó là em, vợ yêu quý nhất đời của anh.

Em có nhớ những cái ngày đầu mình hò hẹn nhau không?. Anh thì rất nghèo chỉ có mỗi cái xe truck dùng để đi làm, và cuối tuần thì trunk xe có đèo theo chiếc xe đạp chạy đua của anh. Thế mà chẳng những em không chê anh nghèo mà ngược lại em còn thương anh nhiều hơn anh nghĩ. Không biết em thì sao, chứ trong tim anh không thể nào quên được hình ảnh của em dạo trước. À mà chiếc ghế anh tạc tên của chúng ta trong công viên ở GoldenWest Park, không biết hiện giờ còn chứng tích nơi chiếc ghế gỗ ấy hay không? Hay người ta đã thay mất rồi?. Bao nhiêu lần hò hẹn thì bấy nhiêu lần, chúng ta càng yêu nhau đậm đà tha thiết, và càng muốn đến gần với nhau hơn nữa!. Cuộc tình của chúng ta cũng gay go cũng phức tạp vô cùng em nhỉ!. Bao nhiêu sóng gió cũng qua. Bao nhiêu lần đắn đo tư lự cũng dằn lòng. Bao nhiêu khúc mắc cũng đã giải quyết xong. Rồi thì những gì đã đến đã phải đến; chúng ta chia tay nhau vì nghĩ đó là quyết định thật tốt đẹp cho cả hai. Nhưng rồi em biết không? Có dịp lái xe ra ngoài thì anh luôn tìm xem xe em có chạy vòng vòng ngoài phố hay không?. Để anh nhìn thấy em cho đỡ nhớ. Nhưng rồi anh cứ tưởng dòng đời trôi qua trong cô đơn trong chán chường. Chợt vô tình chúng ta lại được hội ngộ và còn yêu nhau khắng khít hơn trước nữa!. Thật phải, cuộc tình của mình có thể làm thành một cuốn phim bán rất chạy em nhỉ! Nhưng thôi cuốn phim ấy nó vẫn chất chứa trong tận trái tim của anh đây em yêu!. Chúng ta yêu nhau thật sự. Chúng ta tìm đến với nhau thật sự. Cả hai không có gì phải dấu diếm nhau. Cả hai đều bắt đầu bằng số 0 trong ngân hàng. Em là một y tá với việc làm thật vững chắc; còn anh là một chuyên viên trong hãng cũng thật vững chắc; từ đó chúng ta kết nhau thành chồng vợ.

Từ đó em cho ra đời những đứa con thật xinh xắn và thật dễ thương cho anh. Để anh ẵm bồng và yêu thương chúng, vì anh khao khát một mái ấm gia đình đã rất lâu. Và như em được mơ ước là khi có chồng em được ở nhà chăm sóc cho các con, còn anh thì đi làm. Cuộc sống của chúng ta như mơ như mộng phải không em?. Tuy nghèo nhưng rất nên thơ. Tuy nghèo nhưng biết liệu cơm gắp mắm như câu thơ: “Ruột bầu nấu với đuôi tôm; chồng chan vợ húp; gật đầu khen ngon”, hoặc “chồng giận thì vợ làm lành”. Nhưng cuộc đời ai học được chữ ngờ, là hãng của anh họ dọn đi qua tiểu bang thật xa, anh không theo được, và em cũng không muốn thế có đúng không?. Rồi thì cảm tạ Chúa đã mở hé cho chúng ta một cánh cửa khác, tuy cực khổ hơn nhưng so ra cuộc sống của chúng ta có thoải mái hơn và đảm bảo hơn trước. Tội nghiệp cho em đã chịu ra đời gánh gồng cho chồng cho con, để có tiền mà nuôi gia đình. Công việc của em khổ sở hơn anh nhiều, và từ đó gia đình mình cũng không được như trước. Anh thì có mặc cảm của anh, nhưng chỉ mong em cảm thông mà đừng làm tổn thương anh. Tuy em không nói ra nhưng anh tự biết. Mặc dù tiền bạc trong nhà anh vẫn cáng đáng nổi là do tài làm chứng khoán của anh mỗi ngày trên máy computer. Tuy anh không ra ngoài làm việc nhưng anh vẫn làm việc hằng ngày đấy chứ! Chứ lương em sao lo nổi trả tiền nhà?.

Nhưng dù gì đi chăng nữa! Có thể chúng ta đã là vợ chồng rất nhiều năm nên trở thành nhàm chán vì chẳng có gì là mới mẻ phải không em?. Mà các con càng ngày càng lớn, chúng ta là cha mẹ phải chạy theo con cái, mà lo cho chúng, đến quên cả hâm nóng tình yêu của chúng mình. Cuộc đời con người ta quả cứ xoay vòng quanh như con chuột chạy trong cái vòng lẩn quẩn của nó. Cứ thế mà hết ngày hết tháng. Nhưng Ngày Lễ Tình Yêu năm nay anh sẽ dành sự ngạc nhiên cho em. Anh sẽ chở em lại những nơi mà trước kia anh hay đưa em đi. Quán ăn mà em thích. Và trở lại công viên xem chiếc ghế mà anh khắc tên chúng mình còn trên ấy không, nếu không anh sẽ tìm cái cây nào gần nơi ấy mà khắc tên của chúng mình vào đấy; đặc biệt năm nay anh sẽ thêm con số “25” vào đấy nữa nhé em yêu!.

Happy Valentine’s Day to all women, who should deserve the treat from their husbands.