Phúc Âm Chúa vạch ra cho Kitô hữu nhiều đường khác nhau dẫn con người về nước trời. Dụ ngôn nói về cách xử thế, sống khiêm nhường, khuyên khi dự tiệc, nên chọn chỗ thấp ngồi tránh làm khó chủ nhà, mất mặt khách. Dụ ngôn khác nói về cửa hẹp. Hãy vào cửa hẹp là cửa dẫn đến tình yêu Chúa. Ngài là cửa chuồng chiên. Dụ ngôn khác lại nói về đường công chính. Đức Kitô tự nhận Ngài là con đường dẫn đến sự sống trường sinh. Không vác thập giá mình theo Chúa không xứng đáng làm môn đệ Chúa. Môn đệ chân chính chọn đi cùng đường Thầy mình đã vạch ra. Không đi đường đó mà chọn đường khác mà đi người đó sẽ lạc đường, mất hướng.

Đức Kitô là đường, là sự thật và ai đi đúng đường, đi theo sự thật sẽ tìm được nguồn sống. Ngoài đường Chúa ra mọi đường lối khác đều dẫn đi lạc hướng. Người lạc đường thường không tới đích định đến.

Hai con đường

Một con đường chiều theo ý riêng, đường xác thịt, đường trần gian khuyến dụ. Trái lại đường theo chân Chúa đòi từ bỏ ý riêng, đòi làm chủ xác thịt, đòi dấn thân, phó thác đời mình trong tin yêu, hy vọng vào Chúa. Cả hai đường đều có chướng ngại, đắng cay. Nên nhớ cuối đường đời là đường cùng. Đường cùng không lối thoát, chẳng tương lai. Chủ thuyết hiện thực cổ võ đường đời nên chủ trương danh vọng trong tay; tiền trong túi là chắc hơn cả. Đời sau biết có hay không, mà hy vọng.

Đường theo Chúa cam go, gập gềnh, khó đi, cạm bẫy, thử thách nhiều hơn đường đời. Biết điều đó nên Chúa ban nghị lực, bình an giúp ta vững bước trên đường đời. Sống trên đời nhưng hướng về tương lai, hướng về cuộc sống trường sinh. Đường theo Chúa bảo đảm, chắc chắn dẫn đến sự sống trường sinh. Bảo đảm vì không đi đơn độc một mình, có Chúa cùng đồng hành. Chắc chắn vì có ơn Chúa, có trợ giúp từ bạn đồng hành. Có Chúa đồng hành nên khi kêu cứu sẽ có tiếng đáp trả. Đường dẫn đến trường sinh vì kết hợp với Đấng làm chủ sự sống.

Kiên trì

Trong ba dụ ngôn: Chiên Lạc, Đồng Tiền Bị Mất và Người Con Hoang Đàng. Cả ba dụ ngôn đều rất gần với thực tế và có điểm giống nhau. Nỗi buồn khi mất của và niềm vui chan hoà tìm lại vật đã mất. Còn của vui buồn dấu kín, không dám tỏ cùng ai. Tìm được vật đã mất, niềm vui dâng trào khi chia sẻ, gọi người khác cùng hưởng, khi chủ nói với mọi người.

Người ấy mời bạn bè, hàng xón lại nói: Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó’. c9

Chọn bỏ nhà ra đi là chọn niềm vui cho riêng mình. Người đi vui, kẻ ở buồn, ngày đêm lo lắng cho an toàn người ra đi. Trở về cả hai vui mừng, gặp lại nhau, niềm vui đoàn tụ, nỗi lo tan biến khi thấy người trở về.

Chiên lạc may mắn có chủ kiên nhẫn kiếm. Chủ giầu tình thương, chậm bất bình và hay tha thứ. Tìm chưa được chiên, tâm tư héo mòn, sức cạn, tinh thần mỏi mệt dẫu thế vẫn vững tin, quyết kiếm cho ra, khi gặp lại vui mừng vác chiên trên vai mang về.

Nơi bị lạc

Chiên bị lạc nơi hoang địa. Đồng tiền rơi góc phòng tối. Nơi lãng quên, ít ai quét dọn, bụi đóng từng lớp dầy. Người con hoang đàng lạc phương xa, nơi vùng đất lạ. Đất khách mạng người rẻ hơn heo vì heo vỗ béo bán ra tiền. Người sống chung với cầm thú. Giá trị, phẩm giá con người đặt dưới móng heo vì xã hội anh sống coi heo là con vật dơ bẩn.

Anh ta ước ao lấy đậu muồng heo ăn mà nhét cho đầy bụng nhưng chẳng ai cho c.16

Nơi bị lạc chính là nơi kẻ đi lạc tự nguyện đến. Sống trong ảo vọng, lầm tưởng ánh đèn mờ là nơi sáng lạn; tiếng nhạc xập xình tưởng niềm vui chan hoà; nói cười rộn rã tưởng là an bình bất tận. Ảo vọng biến mất khi hết tiền, cạn của. Nghèo bủa vây, mệt mỏi, cô đơn, buồn nản, phũ phàng, chán chường giàn thế trận sinh tử. Đường đời kẻ có tiền chỉ đạo; kẻ có thế nắm quyền. Còn tiền còn tiếng nói, hết tiền, hết tình, rã chức, tước tàn. Còn tiền có kẻ thưa, người dạ. Hết tiền tiếng rên xiết, than van, nỉ non át tiếng người. Đường đời xưa đến nay vẫn thế.

Vùng đất lạ

Vùng đất lạ không phải nơi xa lạ mà chính là tâm hồn, cõi lòng. Lạc từ trong nhà lạc ra. Lạc khi chân chưa ra khỏi ngưỡng cửa. Lạc không nhận ra tình thương người khác dành cho; không nhận biết người thân có lòng nhân lành. Lạc từ trong tư tưởng hoang đường, đòi của, đòi đi.

Không lạc nào nguy hiểm hơn là lạc tự tâm hồn.

Nó làm cho con người ra u mê, tối tăm, từ chối nhìn nhận sự thật.

Bịt tai không nghe lời khuyên chân chính.

Làm ngơ, bỏ qua thao thức, lo lắng của người thân.

Cắt đứt liên hệ tình cảm với người quen.

Lạc trong tâm hồn làm con người ra u mê đến độ tự nguyện bước vào vũng lầy cuộc đời, chọn ẩn náu trong vùng u tối, bất an, đầy cạm bẫy nhưng nhất quyết đến.

Muốn tránh lạc đường hãy từ bỏ đường đời. Để bỏ được đường đời cần ơn Chúa soi sáng, hướng dẫn. Muốn nhận ơn Chúa cần khiêm nhường. Khiêm nhường đòi từ bỏ cái tôi để sống cho tha nhân, cho Chúa.